(Tâm tình của một lão thành cách mạng)
Công Mỹ như núi Thái Sơn
Của Ngụy như nước trong nguồn chảy ra
Trong phần 1, mình đã kể công ơn Mỹ
dành cho Cách Mạng Vô Sản cao như núi Thái Sơn, nhưng vì khả năng có
hạn, mình chỉ “leo” lên được lưng chừng núi (công ơn Mỹ) bấy nhiêu. Lực
bất tòng tâm, thôi đành ngưng vậy. Nay xin sang phần 2: Tạ ơn Ngụy.
Dù có ghét Ngụy cách mấy- có ghét mới
gọi là Ngụy- mình vẫn phải công nhận một điều: Đó là: Của Ngụy như nước
trong nguồn chảy ra!
Của Ngụy như nước trong nguồn chảy ra,
nhưng không phải chảy khơi khơi ra biển, mà chảy ra cho Cách Mạng hứng,
húp, hớp, hít ha, hít hà, hít hưởng hả hê... từ ngày dạo ấy.
“Sông có thể cạn, núi có thể mòn,
nhưng chân lý ấy không bao giờ thay đổi”, lời Bác dạy còn rành rành ra
đó. Chân lý Của Ngụy mà Cách mạng được nhờ là thứ chân lý có thật, sờ sờ
trước mặt, chứ không phải loại chân lý mơ hồ, nói có nhưng không như
độc lập tự do, hoặc viển vông như tình hữu nghị Việt-Trung mà đồng chí
cựu Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng từng lên tiếng báo cáo với đồng bào cả
nước *.
Của Ngụy như nước trong nguồn chảy ra
cho Cách Mạng uống, tính đến nay đã luống 44 năm nhưng vẫn chưa ngừng
chảy. Nó mênh mông lai láng, ư hứ tràn ngập. Tả làm sao cho xiết; mình
chỉ có thể sơ lược ra đây đôi điều. Xin các đồng chí cách mạng lão thành
cũng như cách mạng ương ương, cách mạng nhi đồng bổ sung thêm được tới
đâu hay tới đó. Mình lập lại câu “ăn quả nhớ kẻ trồng cây”, để nhắc nhở
mọi người thành thật khai báo công ơn của Ngụy; đây là bổn phận cao cả,
là nghĩa vụ thiêng liêng mang tính lịch sử, hầu cho con cháu muôn đời
mai sau, nhất là hậu duệ của các đồng chí lãnh đạo biết được Cách Mạng
ta đã quá độ con đường Bác đi nó bi đát, à lộn, nó bi hài, ấy chết, lại
lộn lèo nữa, nó... béo bở ngần nào sau Đại thắng Mùa Xuân 1975:
Một cảnh bộ đội cụ Hồ đi chợ trời Sài Gòn sau giải phóng
Sau 20 năm gian khổ, hy sinh hàng
triệu nam nữ thanh niên Miền Bắc trên đường giải phóng Miền Nam, mặc dầu
chưa dẫn được năm châu đến Đại Đồng như lời Bác phô dưới chân tượng Đức
Trần Hưng Đạo, nhưng Cách Mạng đã đưa nhân dân Miền Bắc nói chung, Bộ
đội cụ Hồ nói riêng, đạt được giấc mơ Đài, Đồng, Đạp…
Nhưng những Đạp, Đồng, Đài mà cách
mạng ước ước mơ mơ mấy chục năm xây dựng CNXH chỉ là ba thứ lẻ tẻ linh
tinh trong nguồn Của Cải mà Ngụy để lại cho quân ta thừa hưởng, như giọt
nước trong biển cả. Mình nên để sức lực, để thì giờ quan tâm đến những
Của Ngụy vĩ đại hoành tráng hơn, có thể nói nó làm đảo lộn ý nghĩa của
hai chữ Giải Phóng mà cả loài người tiến bộ lẫn chưa tiến bộ quan niệm
từ trước đến nay.
Nếu cứ làm theo ý nghĩa cỗ hủ của hai
chữ Giải Phóng, thì sau Đại Thắng Mùa Xuân 75 chấn động địa cầu, Cách
Mạng đã phải tới tấp mang lương thực, quần áo từ Miền Bắc vào cứu đói
cứu rách đồng bào Miền Nam ruột thịt, thành đồng tổ quốc đi trước về
sau, lâu nay bị địch kìm kẹp, sống đói rách; thực phẩm thì không được
cấp tem phiếu, quần áo thì một năm ba tấc vải thô lấy gì che kín cơ đò
em đây.
Nếu cứ làm theo ý nghĩa cỗ hủ của hai
chữ Giải Phóng, thì sau 30/4/1975, Cách Mạng phải đưa đồng bào Miền Nam
ra Bắc sau 20 xây dựng CNXH cấp đất cấp nhà cấp công ăn việc làm cho họ
đã bị bóc lột tận xương tủy dưới thời Mỹ Ngụy...
Nếu cứ làm theo ý nghĩa cỗ hủ của hai chữ Giải Phóng, thì...
Nhưng đàng này, bên thắng cuộc tức
Cách Mạng đã làm ngược lại. Sỡ dĩ Cách Mạng lật ngược được hai chữ Giải
Phóng mà từ trước tới nay chưa hề có cuộc chiến tranh Giải Phóng nào làm
được như vậy là nhờ Của Ngụy như nước trong nguồn chảy ra...
Đó là sơ qua về Của Ngụy ở trong nước.
Còn Của Ngụy từ nước ngoài đổ về hàng năm nữa. Đảng ta đã đổi mới tư
duy, Bỏ đồng Rúp, núp đồng Đô; nếu hàng năm không nhờ Của Ngụy- khúc-
ruột- ngàn- dặm gửi “bã tư bản” Mỹ về cho thì Đảng ta lấy Đô đâu mà núp.
Mổ đến đây mình, một lão thành Cách Mạng, bỗng dưng muốn khóc, khi nghĩ đến Công Của Mỹ Ngụy.
Trước khi chấm dứt tâm tình của một lão thành cách mạng, mình xin làm rõ là, khi viết
Công Mỹ như núi Thái Sơn
Của Ngụy như nước trong nguồn chảy ra
Mình không hề dám có ngụ ý... kích động bà con liên hệ với hai câu sau của bốn câu ca dao tứ tuyệt để
Một lòng thờ Mỹ kính Ngụy
Cho tròn chữ hiếu mới là đạo đức cách mạng.
Đạo đức cách mạng làm gì cho phép làm
chuyện như thế. Cha mẹ mình mà cách mạng còn lôi cổ ra đấu tố, hỏi mày
có biết tao là ai không.
Nhưng có bao giờ Cách Mạng biết tự hỏi: Ai mới là ngụy chính cống?
Nguyễn Bá Chổi (Danlambao) -
(Tâm tình của một lão thành cách mạng)
Mình đã kết thúc bài “Tạ ơn Mỹ Ngụy”
rồi, nhưng vì có một bộ phận không nhỏ đồng chí lão thành cách mạng khác
điện cho mình, bảo viết như vậy là còn thiếu sót quá nhiều, cần bổ túc
thêm điều nọ điều kia về công ơn Mỹ Ngụy đã để lại cho Cách Mạng Vô Sản
(bọn phản động dịch bốn chữ Tàu “Cách Mạng Vô Sản” này sang tiếng Việt
trong sáng là: Con đường Bạt Mạng dẫn đến Khố Rách Áo Ôm; và tiếng Anh
mình nghe được, là, Rờ-vô-lu tu Hom-lét-sờ-nét-sờ*).
Đứng trước yêu cầu, tuy là rất chính
đáng và đầy chính nghĩa này, mình cực kỳ bức xúc. Mình cứ đinh ninh đêm
nay cuối tuần, cặp đôi lão thành cách mạng này sẽ tha hồ thoải mái khoái
trống hát bài “bác cùng chúng cháu hành quân”; hồ hởi phấn khởi nhất là
đồng chí gái vừa kinh qua thời kỳ quá độ bảy ngày đợi mong, đêm đêm lăn
lóc trằn trọc, trở qua trở lại, hết thở dài lại chặt chặt hai chân
xuống giường; khiến đôi khi mình cũng bị tự diễn biến, tự chuyển hóa,
suy thoái đạo đức cách mạng, muốn ngưng mổ cò bàn phím để mổ cò bàn là
(bàn ủi) cho xong quách cái nghĩa vụ quốc tế bạn đòi hỏi khẩn trương,
thôi thúc cả tuần, nhưng nghĩ đến Công Mỹ như núi Thái Sơn, Của Ngụy như
nước trong nguồn chảy ra, mình phải nhất quyết một lòng, trước sau như
một: nếu không thờ Mỹ kính Ngụy, thì cũng phải đời đời nhớ công ơn Mỹ
Ngụy, mình có thể bỏ đồng chí gái, nhưng không thể bỏ Công Của Mỹ Ngụy.
Nên mình đành phải bấm bụng hy sinh viết Phần 2 tiếp theo như vầy. Mong
bạn đọc nào không muốn đọc, niệm tình bỏ qua cho lão thành cách mạng
này.
Thực ra thì trước khi làm chuyện chẳng
đặng đừng này, mình đã bảo các đồng chí lão thành cách mạng muốn Tạ ơn
Mỹ Ngụy bổ túc thì cứ tự viết bài lên rồi gửi thẳng cho báo phản động
chúng nó đăng, nếu không có địa chỉ thì gửi cho mình chuyển tiếp nhờ Cu
Tèo từng đạt danh hiệu cháu ngoan bác Hồ, nó sẽ hồ hởi phấn khởi sẵn
sàng giúp cho, nhưng nói trước là không có đồng xu nhuận bút nào như các
đồng chí DLV hay Lực lượng AK47 lâu nay cứ tưởng bở đâu. Nhưng các đồng
chí lão thành cách mạng ấy sợ mang tội tiết lộ bí mật quốc gia, gây hậu
quả nghiêm trọng là mất sổ hưu. Thôi thì tự xét thấy mình đã lỡ tay
nhúng… Công ơn Mỹ Ngụy, mình tới luôn, nhận lời các đồng chí ấy yêu cầu.
Như đã thưa trên đây, yêu cầu viết
thêm nữa Công ơn Mỹ Ngụy của các đồng chí lão thành cách mạng ấy thì
nhiều vô kể, nhưng mình không đủ khả năng thỏa mãn hết đòi hỏi của họ
được. Mình chỉ xin ghi lại đây vài điều hoành tráng thôi:
- Nếu không giải phóng được Miền Nam
để được Ngụy vừa kíu đói kíu rách, cho của ăn của để ngập mặt, vừa mở
mắt cho Cách mạng thấy Kinh tế thị trường mà đổi mới tư duy, để học đòi
cách làm ăn theo kiểu Tư Bản, bằng không thì Miền Bắc ngày nay, so với
Miền Nam, có giỏi lắm cũng ngang tầm Bắc Hàn sánh với Nam Hàn là cùng.
- Nếu không giải phóng được Miền Nam,
mình chỉ được nghe Nhạc Vàng của Ngụy trong âm thầm lén lút. Nay nhờ đất
nước thống nhất, mình mặc sức thoải mái, chẳng những thưởng thức nhạc
Ngụy qua Vi-dzéo mà còn được nghe, được thấy tận mắt ca sĩ Ngụy bằng da
bằng thịt từ nước ngoài về biểu diễn. Nhờ những sô nhạc Vàng tổ chức tại
Hà Nội, thủ đô cách mạng, do ca sĩ Ngụy từ nước ngoài về hạt nhạc Ngụy,
nền ca nhạc Cách Mạng mới khởi sắc lên...
- Sỡ dĩ Cách Mạng Việt Nam ngày nay
khởi sắc lên, hơn hẳn nước anh em đồng chí Bắc Triều Tiên ruột thịt,
cũng là nhờ Công ơn Mỹ Ngụy giải phóng cho, à lộn, nhờ Mỹ Ngụy phải
dóng! Ấy chết, phải viết là nhờ Cách Mạng giải phóng... cho mình được
sáng mắt sáng lòng.
- "Revolution to Homelessness"
No comments:
Post a Comment