"Mỗi
năm Tháng Tư về" có thể nói là một góc nhìn về vấn đề hòa hợp hòa giải. Trong
bài viết, tác giả nêu tên những kẻ đang âm mưu thay đổi cái danh xung "Quốc Hận"
hầu đánh lừa ngưòi Quốc Gia quên đi tội ác của VGCS mà hòa giải với chúng. Mỗi
dẫn chứng là một lời khẳng định "không thê hòa giải với CS" được. Tác giả còn
nhấn mạnh ở đoạn kết : " Tiện nhân sẵn sàng quên hận thù đối với VC với hai điều
kiện dưới đây - phải đi đôi với nhau:
1)
VC phải thiết lập chế độ dân chủ, tôn trọng tự do, nhân quyền …
2)
VC phải bảo vệ tổ quốc và lãnh thổ trước hiểm họa xăm lăng của Tàu Cộng.
Ra
điều kiện như thế có khác gì không ra, mà để bắt chẹt CS thôi. Bởi vì, nếu VGCS
thi hành những điều kiện của tác giả thì chúng không còn là CS nữa rồi, và chúng
ta cũng không có gì để nói nữa cả.
Ngưòi Lính Già Oregon (NLGO) là bút hiệu của tác giả Nguyễn Kim Quý, Tiến sĩ Văn
Chương Pháp, nguyên sĩ quan giám học trường Đại Học CTCT Đà Lạt.
Chúng tôi xin ân cần giới thiệu bài "Mỗi Năm Tháng Tư Về" của NLGO với quí bạn
đọc.
Mỗi năm tháng Tư về
người lính già oregon
I.
Mỗi năm tháng Tư đến
Lại thấy bọn cò mồi
Bày trò khỉ hòa giải
Mưu bỏ Quốc Hận thôi.
Tiện
nhân chỉ làm (nhại) được bốn câu thơ con cóc ấy thôi, thì tịt ngòi, xin lỗi cụ
tác giả Vũ Đình Liên và quý bạn, quý vị độc giả thân quý. Trong vòng ba năm qua,
đã có ít nhất bốn trường hợp mà ngày 30/4, là ngày Quốc Hận của toàn dân Miền
Nam, bị đổi danh xưng –một hình thức dẹp bỏ khéo léo, hợp pháp.
Quả
vậy, đầu tiên, trên tờ Thông Luận, ở Pháp, số tháng 4, 2012, của cái anh gốc
công chức VNCH phản thùng Nguyễn Gia Kiểng (nay là một trí thức nửa mùa, raté,
kinh niên bất mãn, đến nỗi chửi cả chế độ mà anh ta đã từng phục vụ, rồi lôi cả
anh hùng dân tộc Nguyễn Huệ ra mà bôi nhọ) có đăng bài viết của Tiến sĩ trở cờ
Nguyễn Văn Huy, Paris, cựu sinh viên khóa 8 CTKD Thụ Nhân Đà Lạt, với tựa đề khá
khiêu khích, “Hội chứng 30/4”, chỉ trích việc tưởng niệm ngày 30/4. Rồi đến Dự
luật S-219 năm nay của Thượng nghị sĩ được bổ nhiệm, không do dân bầu (nên đâu
cần kiếm phiếu của dân Việt tỵ nạn), Ngô Thanh Hải, đệ trình Quốc Hội Canada,
đòi lấy ngày 30/4 làm “Ngày hành trình đi đến tự do”. Xen giữa là Dick Black,
TNS Virginia, tác giả của Dự Luật SJ Resolution 455, năm 2013, với sự cộng tác
của Giáo sư và Dịch giả Nguyễn Ngọc Bích, đề nghị Quốc Hội Virginia lấy ngày
30/4 để vinh danh Nam Miền Nam, đặc biệt những “Người Mỹ gốc Việt” thành công
tại Virginia. Và, cũng trong tháng 4, 2013, cựu Đại tá Vũ Văn Lộc, tự Giao Chỉ,
San José, chủ nhân ông của cái gọi là Viet Museum, nhận fund của chính phủ Mỹ,
đã tổ chức vinh danh tử sĩ và cựu chiến binh Mỹ tại San José vào đúng chiều ngày
Quốc Hận 30/4.
II.
Ngoại trừ ông Ngô Thanh Hải, tiện nhân đã viết bài, ít nhiều “hỏi thăm sức khỏe”
ba ông kia rồi. Tiện nhân không đụng đến ông Hải vì có nhiều vị đã, đang, và sẽ
đụng ông dài dài. Viết thêm sẽ phải lặp lại chính mình và những điều mà quý vị
ấy đã nói, một cách hữu lý, đầy thuyết phục.
Chẳng hạn, xin trích lại những lời của chính tiện nhân:
a)
về một đoạn cuối trong bài của Tiến sĩ Nguyễn Văn Huy:
TS.
NVH: Đã đến lúc cộng đồng người Việt tị nạn miền Nam can đảm làm lễ chôn cất
ngày 30 tháng 4 trong ký ức. Khi 30 tháng 4 đã được yên mồ đẹp mả, cộng đồng
người Việt hải ngoại mới thực sự vượt khỏi sự giam hãm của quá khứ và có thể
tiến vào tương lai một cách hùng dũng. Quên là một quyết định rất khó nhưng bắt
buộc, nếu muốn được giải thoát.
NLGO
(cf bài “Hội chứng Nguyễn Văn Huy”, 3 May 2012): Ta đồng ý với ngươi, với một
điều kiện duy nhất: ngươi cũng hãy “can đảm làm lễ chôn cât” ông bà cố tổ của
ngươi “trong ký ức” trước, hãy cho họ “được yên mồ đẹp mả” trước. Và những
thằng lãnh đạo VC hãy phá cái lăng Hồ Chí Minh, đem đi chôn cái xác hôi thối của
y trước đã, xong rồi nói chuyện tiếp. Vì, trong mọi trường hợp, tổ quốc Miền Nam
–là nơi người được sinh ra, mà lá cờ vàng ba sọc là biểu tượng ngàn đời yêu dấu–
dù sống dù chết vẫn mãi mãi nằm trong tim của những người quốc gia tỵ nạn Cộng
sản. Khi ngươi chưa phá bàn thờ tổ tiên của ngươi, khi những thằng lãnh đạo VC
chưa đập lăng Hồ Chí Minh, thì ngươi đừng mở mồm bảo những người chống Cộng quên
đi ngày đau thương của tổ quốc.
b)
về Nghị quyết SJ Resolution 455, Virginia:
NLGO
(cf thư ngày 12/4/2013): Rõ ràng năm điều XÉT VÌ này có mục đích tôn vinh những
thành công và đóng góp của di dân và con cháu di dân Việt Nam, nay trở thành
“South Vietnamese Americans”, tức người Mỹ gốc Nam Việt Nam, tại Virginia, cũng
tốt thôi. Trong số có hai người được nêu danh tánh trên Mạng đã tích cực góp
công trong việc thành lập Ngày Công Nhận Nam Việt Nam ở Virginia. Đó là ông Phan
Đức Tính và bà Trần Mỹ Lan thuộc Hiệp hội Thương mại Á Châu Virginia, mà qua 5
XÉT VÌ ấy muốn vinh danh chính mình và đồng nghiệp. Nói đến thương mại là nói
đến lợi lộc, tiền bạc, bất kể hậu quả chính trị, bất kể, nếu cần, bắt tay hoặc
“ngủ với kẻ thù” (sleeping with the enemy).
c)
về thư mời của ông Giao Chỉ:
Giao
Chỉ: “Nhưng vẫn chưa muộn. 6 giờ chiều đúng ngày 30 tháng tư 2013 nhằm ngày thứ
ba sẽ có buổi tưởng niệm do người Việt chúng ta tổ chức. Có sự phối hợp của văn
phòng ông Dave, giám sát viên quận Santa Clara, Ủy ban chiến binh Hoa kỳ xây
dựng bức tường, biệt đoàn văn nghệ Lam Sơn, IRCC-Việt Museum, Liên Hội người
Việt quốc gia và nhiều tổ chức khác. Sẽ có lễ chào cờ Việt Mỹ, giây phút tưởng
niệm tử sĩ Việt Mỹ, đặt vòng hoa, đọc tên 142 tử sĩ và hát nhạc hùng tiếng Mỹ ca
ngợi sự hy sinh của chiến binh tự do tại Việt Nam.”
NLGO
(cf thư trả lời ngày 28/4/2013): Ngày 30/4 là Ngày Đau Thương, Uât Hận, Ngày Mất
Nước của Quân Dân Quốc Gia Miền Nam. Mà cái tội mở cửa cho Cộng quân vào chiếm
đoạt đất nước ta là do ai, ông biết không? Con nít cũng biết là do những anh Mỹ
Thiệt, đứng đầu là Nixon và Kissinger, phản bội, chứ còn ai nữa. Nay ông, một Mỹ
Giấy, không biết nhục, lại đi vinh danh người Mỹ, sống hay chết, vì nhu cầu xin
fund cho cái gọi là Hội IRCC-Viet Museum của ông thì mặc kệ ông chứ, việc gì
viết thư dụ chúng tôi đến tham dự (“sẽ có lễ chào cờ Việt Mỹ”: ô hô, chào cờ là
bổn phận, khỏi cần quảng cáo; trong dịp lễ mừng Tết nguyên đán năm nay, ông
không cho chào cờ bị thiên hạ chửi cho đó, nhớ không?) với ông cho vui, để quan
thầy Mỹ Thiệt của ông (Mr. Dave chẳng hạn) thấy đông, xoa đầu khen “very good”?
Vì sao? Vì tưởng niệm lính Mỹ là điều tốt, không ai chối cãi. Nhưng tổ chức
tưởng niệm họ vào đúng chiều 30/4 là sai, là thách đố công luận chống Cộng. Y
hệt như cái chuyện SJ Resolution 455 của Quốc Hội Virginia: nội dung thì tốt,
nhưng chọn ngày thì quá dở, nếu không nói là ngu, vô cảm.
III.
Ý
kiến, trước sau như một, của tiện nhân đối với đề nghị của những ông trên (ngoại
trừ Tiến sĩ Nguyễn Văn Huy đòi dẹp bỏ hoàn toàn ngày tưởng niệm 30/4, mà ông ta
đã gọi xách mé là “hội chứng 30/4”), như sau:
1)
Những đề nghị
Vinh
danh cá nhân (những người Mỹ gốc Việt thành công tại Virginia, các tử sĩ và
chiến binh Mỹ tại San José), hay tập thể (quốc gia VNCH, quân đội Miền Nam, tại
Virginia, hành trình đi đến Tự Do, tại Canada) đều OK, đúng đắn, hữu lý, đáng
khen, nghĩa là không có gì sai trái.
2)
Vấn đề
Tiện
nhân muốn hỏi đi hỏi lại những ông đề nghị viên ấy, và những ủng hộ viên của họ,
mà không có một người nào lên tiếng trả lời: Tại sao không chọn một ngày khác,
thiếu gì trong một năm có 365 ngày, một tuần có 7 ngày, một ngày có 24 giờ, mà
lại lấy ngay ngày 30/4 là ngày đau buồn của quân dân Miền Nam?
Trừ
những ngày lễ của Việt Cộng và những ngày lễ lớn đã được công nhận của VNCH, ví
dụ Ngày Quân Lực 19/6, nếu ngay tình thì lấy ngày nào mà chả được, chẳng hạn
ngày Quốc Hội Virginia ký Nghị quyết 455 của họ, hoặc ngày chính quyền Ford hay
chính phủ Canada mở cửa tiếp nhận những thuyền nhân Việt Nam đầu tiên tới định
cư? Nhưng đụng đến ngày tưởng niệm 30/4, bây giờ trở thành ngày giỗ linh thiêng
cho đất nước do toàn dân Miền Nam đứng ra tổ chức, là không được, là vô tình hay
hữu ý thách đố, là cấm kỵ, là có gian ý, có mưu đồ bất chính. Bị thiên hạ chửi
cũng đáng đời thôi. Vì sao?
Vì
lấy chính ngày 30/4 là trúng kế Việt Cộng và chọc giận những nạn nhân của chúng.
Chúng ta không cần Quốc Hội Virginia, hay Quốc Hội Canada công nhận Ngày Nam
Việt Nam, hay Ngày Hành trình đi đến Tự Do, hay ngày gì gì đi nữa. Chúng ta chỉ
muốn Virginia, nước Mỹ, hay Canada, và cả thế giới không đụng đến ngày 30/4 là
ngày Miền Nam bị mất vào tay Cộng sản Bắc Việt tiếp theo sự lật lọng của “đồng
minh” Mỹ. Thế thôi. Đó là, dĩ nhiên, ngày Quốc Hận của chúng ta, những nạn nhân
không thể chung sống với lũ VC bạo tàn, phi nhân, phải bỏ nước ra đi tỵ nạn. Còn
người Mỹ, Canada, hay Úc châu có xem đó là ngày Quốc Hận hay không là chuyện của
họ, mặc kệ họ, chúng ta không cần biết, không đòi hỏi, không bắt buộc.
Mỗi
năm, trong nước, Việt Cộng tổ chức rầm rộ ăn mừng cái “chiến thắng” ảo “đánh cho
Mỹ cút Ngụy nhào”, “thống nhất quốc gia”, biểu ngữ, cờ xí ngợp trời, lải nhải kể
công lao (hoang tưởng, vì nếu Mỹ không phản bội mở cửa rước bọn cướp vào nhà thì
chúng nó đã chẳng làm nên trò trống gì) của tên Hồ tặc gian ác, của Đảng Cộng
Phỉ bạo tàn. Trong khi đó, chúng ra lệnh cho tay sai ngoài nước vận động đồng
bào, bằng cách này cách nọ, bỏ Ngày Quốc Hận –ba chữ mà chúng vô cùng dị ứng,
trong mục đích dụ dỗ và lừa bịp một số đồng hương suốt đời ngây thơ với chiêu
bài hòa hợp hòa giải dân tộc, gồm những trí thức, ca nhạc sĩ, thương gia v.v… đã
bán linh hồn cho quỷ. Quốc Hội Virginia lấy ngày 30/4 để vinh danh quân dân Miền
Nam, cũng như Quốc Hội Canada vinh danh “cuộc hành trình đến Tự Do” của dân tỵ
nạn, có thể bị VC vốn rất lưu manh, láu cá nhận vơ là cùng chung vui “ngày chiến
thắng” với chúng nó, biết đâu (nghe những fans của ông Ngô Thanh Hải nói rằng VC
Nguyễn Tấn Dũng viết thư phản đối dự luật S-219, nhưng hơi đâu mà tin mấy thằng
lãnh đạo VC, chúng ta bị lừa hoài mà vẫn chưa tởn?)
Những kẻ đề nghị thay đổi Ngày Quốc Hận thành bất cứ danh xưng nào đều là vô cảm
hay ngây thơ, bởi vì cứ tưởng tượng ai đó cắc cớ, hoặc nổi cơn khùng, đề nghị Do
Thái lấy ngày tưởng niệm nạn nhân Đức quốc xã (Holocaust) hàng năm làm Ngày Do
Thái, hay đề nghị dân Pháp lấy ngày Hitler chiếm đóng Paris, một ngày quốc nhục,
làm Ngày Pháp quốc, sẽ thấy dân chúng Do Thái hay Pháp lên tiếng phẫn nộ như thế
nào? Ngay trong gia đình, có ai dám lấy đúng ngày giỗ cha mẹ, ông bà để mở tiệc
ăn mừng đứa con mới tốt nghiệp đại học, hoặc kỷ niệm 50 năm ngày cưới?
3)
Về hận thù
Đòi
hỏi quân dân Miền Nam tỵ nạn xóa bỏ hận thù với VC thì cũng giống như đòi hỏi
dân Do Thái tha thứ cho Hitler và chế độ Đức Quốc xã, hay đòi hỏi các nước Đông
Âu làm hòa với Staline và tập đoàn Cộng sản Liên Xô, mặc dù Hitler và Staline
nay đã trở thành quá khứ. Hay Căm Bồt bỏ qua tội ác ghê tởm của Pol Pot và Khmer
Rouge. Hay đồng bào Huế quên tội giết người khủng khiếp của những tên đao phủ VC
nằm vùng và thảm kịch Tết Mậu Thân 1968. Sau ngày VC cưỡng chiếm Miền Nam, cả
dân tộc VN đã và đang còn sống trong nanh vuốt của loài thú dữ VC bạo tàn, độc
tài, đảng trị, vô tổ quốc, vô giáo dục, vô tôn giáo, từ tên dâm tặc và đạo tặc
Hồ Chí Minh của hang Pắc Pó năm xưa xuống tới những thằng lãnh đạo tự phong ngu
dốt bây giờ… Làm sao những người quốc gia tỵ nạn có thể quên được thù hận, có
thể hòa giải với loài Cộng Phỉ?
Tiện
nhân sẵn sàng quên hận thù đối với VC với hai điều kiện dưới đây - phải đi đôi
với nhau:
1)
VC phải thiết lập chế độ dân chủ, tôn trọng tự do, nhân quyền, nâng cao đời
sống, về kinh tế và giáo dục, của người dân, giống một số nước Châu Á láng giềng
thôi (chưa nói Âu Châu và Hoa Kỳ) như Nam Hàn, Thái Lan, Nhật Bản, Philippines,
Singapore...
2)
VC phải bảo vệ tổ quốc và lãnh thổ quốc gia trước hiểm họa xăm lăng của Tàu
Cộng, kẻ thù muôn đời của dân tộc VN.
Chưa, hay không, làm được hai điều đó, thì Việt Cộng trong nước, Việt Gian, và
tay sai ngoài nước đừng hòng, qua Nghị quyết 36, âm mưu dụ dỗ, lừa phỉnh đồng
bào tỵ nạn đem tiền bạc và chất xám về cung phụng cho chúng, bằng chiêu bài hòa
hợp hòa giải cũ rích (mà chính chúng nó cũng không thèm thi hành), xóa bỏ hận
thù đối với chúng –hận thù mà ngày 30/4 hàng năm luôn luôn là biểu tượng. Dù ai
nói ngả nói nghiêng, thủ đoạn khéo léo bày đủ thứ trò khỉ.
Portland,
NLGO
No comments:
Post a Comment