TĐ5ND
do Trung Tá Bùi Quyền TĐT và Thiếu Tá Võ Trọng Em làm TĐP bị Trung Đoàn
28 CSBV vây hảm và tràn ngập. Thiếu Tá Võ Trọng Em đã hướng dẫn được
khoảng 200 chiến sĩ lui vào rừng, vượt núi xuyên rừng về Nam, 5 ngày sau
toán quân nầy mới được trực thăng giải cứu bốc về Phan Rang, một số
quân ND khác tháp tùng Thiết Đoàn M113 về được Dục Mỹ.
Trong tình hình sôi động và trước áp lực nặng của Cộng quân,
vào lúc 8 giờ 10 phút ngày 1 tháng 4/1975, Trung Tá Phát trình với
Thiếu Tướng Phú là nếu không có tăng viện, không được cấp phát thêm đạn
dược và hỏa tiễn TOW chống chiến xa thì tuyến Khánh Dương sẽ bị Cộng
quân tràn ngập. Tướng Phú yêu cầu Lữ Ðoàn 3 Nhảy Dù cố gắng để chờ quân
của Sư Ðoàn 22 Bộ Binh từ Qui Nhơn rút vào cùng với một Trung Đoàn của
Sư Ðoàn 23 Bộ Binh được tái chỉnh trang.
Lữ Đoàn 3 Nhảy Dù đã
bị địch quân bao vây rất ngặt, đã hạ được 4 chiến xa địch nhưng phòng
tuyến đã bị lùi xa lại phía sau. Tướng Lê Quang Lưởng gọi Tướng Phú yêu
cầu gởi quân tăng viện cho LĐ3ND. Ông cũng cố gắng liên lạc với các nơi
khác tìm cách trợ giúp thêm quân cho LĐ3ND.
Trong ngày nầy
Trung Tá Phát gọi xin thêm viện quân khẩn cấp lần thứ năm và được Thiếu
Tướng Phú trả lời không còn quân để tăng viện và ra lịnh cho LĐ3ND di
chuyển về phía Nam.
Lúc 15.30 giờ, Tướng Phú ra lệnh cho 2 phi
tuần khu trục đến yểm trợ mặt trận Khánh Dương để giải tỏa bớt áp lực
của địch lên cánh quân Nhảy Dù. Đây là những trái bom cuối cùng được xử
dụng trên chiến trường Quân Khu 2.
Đến 4 giờ 10 chiều ngày 1
tháng 4/1975, khi đang bay trên không phận Khánh Dương thì Tướng Phú chỉ
liên lạc được với một sĩ quan của Lữ Ðoàn 3 Nhảy Dù. Tướng Phú được báo
vắn tắt là Cộng quân đã tràn ngập nhiều vị trí của các đơn vị Nhảy Dù,
tuyến phòng thủ đã bị cắt nhỏ. Sau đó cuộc điện đàm đã bị gián đoạn..
Trong khi đó Trung Đoàn 66 CSBV quyết tâm diệt gọn TĐ2ND do Thiếu Tá
Trần Công Hạnh làm TĐT và Thiếu Tá Nguyển Văn Phương làm TĐP. TĐ3PBND do
Thiếu Tá Nguyển Văn Triệu làm TĐT và ĐĐ3TS do Đại Úy Nguyển Viết Hoạch
làm ĐĐT. Các đơn vị nầy đang trấn giữ dọc theo chân đèo Phượng Hoàng thì
bị địch quân tấn công tràn ngập. TĐ3PBND được linh phá huỷ một số đại
bác 105 ly cơ hửu.
Sau những đợt tấn công biển người liên tục
và ác liệt cuả địch, tuyến phòng thủ bị chia cắt ra thành nhiều mảnh
nhỏ, lại không được tiếp tế lương thực và đạn dược. LĐT/LĐ3ND phải triệt
thoái đơn vị về bải biển dưới chân hòn Son và men theo đường bộ về Phan
Rang lập phòng tuyến mới.
Tính đến sáng ngày 1 tháng 4/1975,
khu vực trách nhiệm của Quân Khu 2 chỉ còn lại một phần tỉnh Khánh Hòa,
tỉnh Ninh Thuận và Bình Thuận, (quân khu 2 có 12 tỉnh). Về quân số,
ngoài Lữ Ðoàn 3 Nhảy Dù đang bảo vệ phòng tuyến Khánh Dương, chỉ còn một
trung đoàn Bộ Binh và 2 tiểu đoàn Biệt Ðộng Quân. Tuy nhiên, 2 liên
đoàn Địa Phương Quân của hai tiểu khu Ninh Thuận và Bình Thuận cùng một
số đại đội biệt lập vẫn còn khả năng tham chiến.
Buổi tối cùng
ngày, Trung tá Lê Văn Phát, Lữ Đoàn Trưởng Lữ Đoàn 3 Dù cùng Bộ chỉ huy
Lữ đoàn và một phần của Tiểu Đoàn 5 Nhảy Dù, trên đường rút từ Khánh
Dương ra QL1 không còn liên lạc được với BTL QĐ2 nên liên lạc thẳng về
Sài Gòn bằng hệ thống GRC106 và được lịnh liên lạc với Tướng Sang để vào
phòng thủ Phi Trường Phan Rang. Đến ngày 4/4/1975 LĐ2ND được không vận
từ Sài Gòn đến Phan Rang thay thế LĐ3ND và ngày hôm sau LĐ3ND được phi
cơ bốc về Saigon bổ sung quân số và sẳn sàng ứng chiến cho Biệt Khu Thủ
Đô..
No comments:
Post a Comment