Từ xa về thăm bạn bè trong vùng Nam Cali nhân Mùa Giáng Sinh năm 1981,
Khánh cố tình quên cái đau răng đã hành hạ anh từ mấy ngày qua. Qua một
đêm mất ngủ vì nhức răng quá độ dù tối hôm trước anh uống rượu khá nhiều
với các bạn cùng phi đoàn, Khánh quyết định tìm đến văn phòng nha sĩ
cầu cứu. Vì không quen biết ở vùng này, Khánh bước đại vào một văn phòng
nha khoa nằm ở góc đường, gần căn nhà người bạn mà mình vừa tá túc.
Trong khi đang đứng kể rõ bệnh tình với cô nhân viên để xin cho được gặp
nha sĩ dù không có hẹn trước, Khánh thấy người nha sĩ bước vào phòng và
ra dấu cho người nhân viên chấp nhận, có lẽ ông ta
nghe
được câu chuyện vì đứng sát cửa phòng chờ khách.
Nằm chờ trên ghế khám không mấy lâu, Khánh thấy người Nha sĩ vừa bước
vào phòng vừa đọc hồ sơ cá nhân của Khánh. Qua vài câu thăm hỏi về bệnh
tình, ông hỏi Khánh có ở trong quân đội trước khi mất nước. Khánh trả
lời có và cho biết mình phục vụ trong Không Quân VN. Người Nha sĩ ngần
ngừ một thoáng rồi nói nhỏ: “Tôi có người em trai cũng ở trong Không Quân, nhưng nó chết rồi.” Rồi như muốn trút đi một tâm sự buồn, ông vội nói tiếp: “Nó tên là Hòa, Nguyễn Đại Hòa (*), người rất hiền hòa như tên của nó vậy đó.
Nó là trung úy phi công trực thăng đóng ở Đà Nẵng, và chết trong một phi vụ vào tháng 2 năm 1971.” Khánh thảng thốt bật thẳng dậy, hỏi ngay: “Có phải xác của Trung Úy Hòa được đưa về Quân Y Viện Nguyễn Tri Phương ở Huế bằng trực thăng không?” Người Nha sĩ bước lui mấy bước và trả lời không ngập ngừng “Đúng rồi. Sao anh biết?” Như
một tia chớp, bao nhiêu hình ảnh trong phút chốc bỗng trở về trong đầu
Khánh một cách mạch lạc dù câu chuyện đã xẩy ra cả mươi năm qua. “Thưa Nha sĩ, nếu đúng với tên người chết là Trung Úy Hoà, chính phi hành đoàn chúng
tôi
đưa xác anh ấy về Quân Y Viện Nguyễn Tri Phương!” Người Nha sĩ đứng yên lặng trong giây lát, như để tự trấn tĩnh lấy mình, rồi bỗng vái lạy Khánh, vừa nói nhanh: “Mấy
lâu nay gia đình chúng tôi muốn biết về cái chết của nó vì nghe phong
phanh phi đoàn nó nói là trực thăng của nó bị bắn rơi, chỉ riêng một
mình nó chết thôi và phi hành đoàn 3 người còn lại đều bị bắt làm tù
binh.” Trong cùng lúc đó, Khánh cũng bật dậy, nhảy vội ra
khỏi chiếc ghế khám, chạy đến bên cạnh người Nha sĩ, làm hành động ngăn
không cho ông ta vái nữa, và trong sự cảm thông, hai người xúc động ôm
chặt lấy nhau trong im lặng. Rồi người Nha sĩ mời Khánh bước qua phòng
làm việc. Bấy giờ Khánh mới lấy lại bình tĩnh và
tuần tự kể từng chi tiết về chuyến rescue mission đặc biệt năm đó.
Trong
Chiến Dịch Lam Sơn 719 đánh vào các căn cứ của CS Bắc Việt ở Hạ Lào vào
tháng 2, 1971, Biệt Đoàn 83 của Khánh được biệt phái từ Phủ Bài ra Ái
Tử. Sau khi thi hành thả những toán Lôi Hổ vào vùng đất địch, trực thăng
H 34 của Khánh đang trên đường trở về căn cứ Phủ Bài. Trước khi đến cây
số 17 gần An Lỗ, liên lạc viễn tuyến trên tầng số phi cơ cho biết có
một chiếc trực thăng UH1H của phi đoàn bạn từ Đà Nẵng bị bắn rớt ở phía
Tây Động Ông Đô. Phi hành đoàn của Khánh lập tức chuyển hướng, quay về
hướng Tây, lần theo toạ độ tìm đến nơi chiếc trực thăng bị rơi. Trời lúc
đó đã
về chiều dù chưa tới 5 giờ và càng vào trong núi càng nhiều sương mù.
Từ trên cao, Khánh thấy xác chiếc trực thăng nằm nghiêng ở kế bên dòng
suối nhỏ. Sau
khi đảo quanh một vòng để quan sát tình hình chung quanh trực thăng bị
rơi, chiếc H34 từ từ bay dừng một chỗ trên không và sử dụng hệ thống
Hoist thả Khánh xuống ở cách xa trực thăng kia khoảng 80 thước. Khi đến
được mặt đất và tháo gỡ dây Hoist ra khỏi người, Khánh mới biết cỏ tranh
xanh cao hơn đầu người anh và triền đồi rất dốc, khiến anh đã bị lăn từ
trên triền đồi xuống đến dưới lòng suối. Vừa ê ẩm trong người, vừa hồi
hộp, Khánh chạy lần theo men bờ suối và đến cạnh chiếc trực thăng ngộ
nạn. Khánh nhìn ở bên ngoài
và
chung quanh trực thăng, nhưng không thấy bóng dáng ai cả. Nhìn vào
phòng lái, Khánh thấy thân thể một người nằm gục không nhúc nhích ở ghế
phi công trưởng, đầu nghoẹo sang một bên và kính phía trước bị bắn lủng
một lỗ to tướng.
Khánh lách người qua cửa hông bên trái, lần đến gần người nằm bất tỉnh ở
ghế trước bên phải. Bấy giờ Khánh mới nghe hơi thở phì phò của người
phi công bị thương cùng một lúc nhận thấy khuôn mặt anh bên phải là một
khối bầy nhầy đầy cả máu. Sau khi Khánh cố gắng lôi được hai bàn chân
của người bị thương còn bị kẹt ở pedales phía dưới thân máy bay, Khánh
bắt đầu ôm lấy thân hình và từ từ kéo ra khỏi xác máy bay. Khánh nghe
được một tiếng thở mạnh từ người phi công vừa trút hơi thở cuối cùng
trong tay mình. Trong khi vác xác đồng đội trên vai chạy dần về nơi an
toàn, máu người chết tiếp tục chảy xuống ướt
cả áo
bên trong của Khánh, cộng thêm với mồ hôi của mình khiến Khánh choáng
váng và mệt đến lã cả người. Sau hai lần phải dừng lại nghỉ mệt, Khánh
đã đến được điểm hẹn, bấm đèn pin lên hướng trực thăng của mình làm dấu
thả dây Hoist xuống cho Khánh móc xác người chết lên trước, rồi đến mình
lên sau.
Chiếc H34 bay quành một vòng nhỏ như để chào vĩnh biệt lần cuối người
bạn mới hy sinh, rồi lấy hướng về phía Đông Nam. Ít phút sau, Khánh lấy
lại bình tĩnh, nhìn đọc bảng tên HÒA trên áo bay của người phi công xấu số. Phi hành đoàn H34 báo cáo sự việc và nhận chỉ thị đưa xác Trung Uý Phi Công Hòa
về Quân Y Viện Nguyễn Tri Phương. Khánh vẫn còn run sợ, thầm nghĩ anh
có may mắn không bị VC phục kích và chiếc trực thăng H34 đang bay chờ
anh trên trời cũng
không bị nhắm
bắn trong khi thi hành nhiệm vụ một cách đơn độc vào giờ chót trong một
thời tiết rất xấu. Dù đau buồn vì 3 người phi hành đoàn còn lại đã bị
bắt làm tù binh trước khi trực thăng của anh đến, và phi công trưởng tử
thương, nhưng Khánh và phi hành đoàn H34 của anh có niềm hãnh diện riêng
vì ước nguyện của các chiến hữu Không Quân đã thêm một lần được thực
hiện qua châm ngôn “Không Bỏ Anh Em, Không Bỏ Bạn bè.”
Cả tuần sau, Khánh vẫn bồn chồn đứng ngồi không yên, người cứ mệt mỏi
bần thần. Bộ đồ bay màu đen của anh vẫn còn thoảng mùi máu của đồng đội
dù đã được giặt đi giặt lại khá nhiều lần. Cái chết của người Trung Úy
Phi Công Hòa với gương
mặt bị bắn nát một nửa bên của anh, cùng với hình ảnh của bao người lính
Lôi Hổ, Biệt Kích mà Biệt Đoàn 83 của anh đã từng đưa đi, đón về phía
sau lưng địch, có khi đầy đủ có khi thiếu một vài người, đã để lại những
vết thương âm ỉ khó quên trong tâm hồn của con người vốn coi nhẹ tính
mạng nơi anh.
Nghe xong câu chuyện và với nước mắt lưng tròng, người Nha sĩ lên tiếng: “Chắc vong linh em tôi xui khiến và dẫn đường cho anh đến văn phòng gặp tôi sáng nay. Câu chuyện anh kể hôm nay về cái chết của Hòa là một món quà vô giá trong mùa Giáng Sinh năm nay cho gia đình Cha Mẹ và anh em chúng tôi. Nguyện ước biết rõ về cái chết đau thương của Hòa trong vòng tay của một đồng đội sẽ mang đến một kết thúc nhẹ nhàng cho gia đình chúng tôi. Và thay mặt cho toàn gia đình, tôi xin được nói lời cảm tạ với ân nhân đã đem xác em tôi về…”
Trong
mùa Giáng Sinh năm 1981, sau khi rời văn phòng nha sĩ, Khánh cảm thấy
nhẹ hẳn, như vừa trút bỏ được một gánh nặng đã cất giữ trong tâm hồn từ
lâu. Và lòng anh bỗng thư thả, vụt lên với trời cao trong xanh.
(*): họ và tên không hoàn toàn đúng sự thật
Vĩnh Chánh YKH-7
Viết cho Mùa Giáng Sinh năm 2012.
No comments:
Post a Comment