Đáp xuống phi trường Biên Hòa VNAFB khoảng 9-10 giờ sáng, trong khi anh em phi hành đoàn (p.h.đ) Th/u HƯƠNG, T/s TIẾN & TỴ lo công việc chất 2-3 tấn Pallets lương thực lên tàu, tôi vào TTHQ/SĐ3KQ để hỏi tình hình hiện tại ở TLC thì được thông báo rằng, VC vừa pháo kích vào TLC, làm hư hại vĩ sắt ở đầu phi đạo, không ai bị thương và các chiến sĩ của TĐ92/BĐQ/BP  đang trong tư thế chiến đấu dưới giao thông hào chung quanh tiền đồn. VC chỉ tấn công lên đồi TLC vào ban đêm, vì ban ngày địch quân chúng biết sẽ bị tiêu diệt bởi phi pháo (không quân & pháo binh) của ta & hỏa lực của TĐ92/BĐQ/BP. Sau đó tôi nhờ TTHQ chuyển tin tới Tr/t NGÔN Tiểu Đoàn Trưởng rằng, tôi sẽ bay đến, nếu phi đạo an toàn thì tôi đáp, nếu không thì tôi sẽ bay sát trên phi đạo thả hàng xuống!.
Trở về tàu, tôi trình bày tình hình ở TLC cho anh em p.h.đ và đi đến quyết định bay thật thấp và thả Pallets trên phi đạo vì chúng tôi đã biết những phi cơ bạn trực thăng UH1 & Chinooks CH-47 trước đó bị bắn, bị trúng đạn pháo của VC khi đáp vào TLC. Sau đó chúng tôi bắt đầu quay máy, xin chỉ thị BH-Tower và cất cánh trực chỉ TCL-An Lộc, nhưng tôi không quên bảo TỴ kiểm soát cửa “cargo door & floor”, buột nịch thật kiên cố 2-3 Pallets trước khi thả. Sau hơn 10 phút bay lên cao độ 7000-8000 feet về hướng Bắc thì tôi đã thấy xa xa dưới lớp mây lưa thưa tiền đồn TLC và tỉnh lỵ An Lộc đang chìm trong chiến tranh với những cụm khói trắng đen bốc lên cao từ phía Tây, Tây Bắc An Lộc. Vì từ BH đến TLC & An Lộc rất gần khoảng hơn 100km theo không hành, tôi bắt đầu cúp hết ga (Power Off – Êm không có tiếng động cơ nổ, bay xuống như chiếc lá cây rơi, đây cũng là kỹ thuật sáng chế đặc biệt chỉ có loại C7A Caribou), đồng thời tôi dùng phương pháp trược cánh liều lĩnh bay xuống Kamikaze cho nhanh với tốc độ cao trên >200 Knots (warning – yellow speed limit range) để kịp thời vào đúng Downwind phía Bắc song song với phi đạo TLC (phi cơ của Đ/u NGHIỆP bị VC bắn ở phía Nam! TLC) cách 500-600m/cao độ 500-600feet về phía An Lộc, Th/u HƯƠNG bấm chuông để báo TỴ được lệnh mở cửa “cargo door & floor” theo tư thế thả dù. Vẫn còn PowerOff vì tránh VC nghe tiếng động cơ, tôi quẹo thật gắt bên trái cận tiến bay thẳng với trên >100 Knots xuống sát trên phi đạo 090-270o (!?) dưới 200feet (ca. 66m) về hướng Đông 90o thì thấy vĩ sắt nhô lên phía dưới mũi phi cơ. Lệnh “Thả” vừa dứt (cả p.h.đ đều nghe), tôi vừa tống ga từ từ nhanh lên maximum vừa kéo phi cơ lên, cùng lúc Th/u HƯƠNG bấm chuông để báo TỴ thả (release locking). Tất cả hành động “Thả” chớp nhoáng hoàn thành trong vòng 3-4 giây, TỴ nói “OK” và đóng “cargo door” lại. Tôi vừa quẹo trái bay lên cao về phía Đông Bắc TLC, vừa nhìn xuống phía dưới phi đạo; từ các giao thông hào gần đó, vô số chiến sĩ Biệt Động Quân tuôn chạy đến những Pallets lương thực mà các anh em đã bao nhiêu ngày chờ đợi đang nằm trên phi đạo, thật là cảm động và rất thương mến các chiến sĩ TĐ92/BĐQ/BP dưới quyền chỉ huy của vị Tiểu Đoàn Trưởng trẻ tuổi, tài ba Tr/tá Lê Văn *NGÔN.
Tôi mang tàu lên cao thật nhanh ra khỏi tầm bắn của VC và sau đó để Th/u HƯƠNG bay về BH. Anh em p.h.đ chúng tôi thở phào và cảm thấy nhẹ nhỏm ra vì đã hoàn thành nhiệm vụ không vận tối cần cho TLC và bay trở về an toàn. Nhưng trong lòng tôi vẫn còn mang nỗi lo âu cho các chiến hữu của TĐ92/BĐQ/BP, ngày cũng như đêm, từng giây từng phút sẵn sàng chống trả bất cứ những đợt tấn công “tiền pháo hậu xung” nào của địch quân.
Nhưng cuối cùng, một vết đau thương cho tới ngày hôm nay, không phải chỉ có một TLC thất thủ mà là cả đất nước miền Nam Việt Nam Cộng Hòa thất thủ chỉ vì quốc hội Mỹ không viện quân sự nữa cho QLVNCH kể từ sau năm 1973. Họ chuyển giao nhiều chiến cụ cho QLVNCH trước khi rút quân, nhưng không tiếp tục viện trợ đạn dược, xăng nhớt, … thì làm sao chống đở với ai đây, trong khi Nga (UDSSR) và Trung cộng liên tục viện trợ tối đa cho CSBV để tiến chiếm miền Nam. Điều nầy người Mỹ đã biết, trước khi hải quân QLVNCH hải chiến với Tàu cộng tại Hoàng Sa ngày 19.01.1974. Thật là đau đớn thay cho QLVNCH và tức giận bởi người Mỹ & đồng minh chỉ đứng nhìn xem miền Nam VNCH đi đến ngày sụp đổ 30.04.1975.
Ngày 16.05.2011 tại Berlin/Germany, cựu Tổng Thống Hoa Kỳ Bill Clinton đã trao giải “Henry Kissinger Award” cho cựu Thủ Tướng Đức Helmut Kohl về thành tích lãnh đạo để thống nhất nước Đức (Đông & Tây Đức) và sau đó Âu Châu, nhân dịp sinh nhật 80 tuổi của ông. Không biết ông cựu Ngoại Trưởng Hoa Kỳ Henry Kissinger gốc Đức có ân hận lắm chăng trước khi nằm xuống vì đã đi đêm bán đứng miền Nam VN cho Nga Tàu.
KQ TỴ hiện nay ở New York, KQ TIẾN ở San Jose CA, KQ ĐỨC ở Munich. Duy chỉ có KQ HƯƠNG còn kẹt lại VN sau khi ra tù nhưng cho đến bây giờ thì vẫn chưa liên lạc được với anh, hy vọng anh và gia đình vẫn bình an!.
Tôi viết lên hồi ký nầy, không ngoài mục đích để tưởng nhớ đến những chiến hữu Biệt Động Quân của Tiểu Đoàn 92 Biên Phòng và các phi hành đoàn bạn trực thăng UH1 & CH-47 thuộc PĐ2xx! / SĐ3KQ đã hy sinh hay may mắn còn sống sót cho tới ngày hôm nay dù ở bất cứ nơi đâu, những người trai trẻ nầy sinh ra trong thập niên 40-50, vào quân đội, xem cái chết, tợ như lông hồng để bảo vệ quê hương khỏi ách cai trị độc tài độc ác của đảng cộng sản Việt Nam…
Mùa Hè Munich 2011
KQ Lê Hồng Đức