Hà
Nội và tướng lãnh Bắc Việt thường khoe khoang chiến thắng tháng 4.1975,
nhưng tình thực thì Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa trong suốt hai mươi năm
đấu tranh, vẫn luôn là cơn ác mộng
của của quân đội BV. Chỉ đến khi toàn thế giới cộng sản và tư bản đồng
lần trói tay trói chân Quân Lực dũng mãnh ấy không cho đánh, thì quân
đội Bắc Việt mới có cơ may đánh thắng được. Sau gần nửa thế kỷ từ 1975
đến nay, thì bí mật về chiến tranh Việt Nam
đã gần như hoàn toàn được làm sáng tỏ. Chiến thắng trước Miền Nam của
Bắc Việt là món quà của những thế lực bạn lẫn thù của Miền Nam. Nếu
trong năm 1974, Nga Sô và Trung Cộng không viện trợ Hà Nội 1,7 tỉ mỹ kim
tiếp liệu quân sự, thì quân đội Miền Bắc đào
đâu ra súng đạn để tiến đánh Miền Nam. Con số này gấp hơn 5 lần con số
Miền Nam chờ Quốc Hội chuẩn chi là 300 triệu mỹ kim, nhưng không một xu
teng nào đến.
Cái
thế thắng thua đã rõ ràng như vậy, ông Tổng Thống đã bí mật ra đi, cái
thời hạn 30.6.1975 gần đến, là ngày khởi đầu Hoa Kỳ viện trợ cho tài
khóa 1975-1976, toàn quân cán chính
VNCH sẽ không lãnh được một đồng xu lương nào vì người Mỹ không tháo
khoán viện trợ, tưởng chừng như quân đội sẽ tự động tan rã. Nhưng trong
thực tế, toàn QLVNCH vẫn giữ vững mọi chiến tuyến, sẵn sàng trận thư
hùng cuối cùng, dù xác thân có nát tan trong cơn
bão lửa kinh thiên của binh đội Bắc Việt giáng xuống. Toàn quân chờ đợi
một An Lộc của năm 1975, tuy biết rằng sẽ chiến đấu đến người cuối
cùng. Hà Nội đâu có muốn san bằng Sài Gòn thành bình địa, bởi biết sẽ
trả một cái giá rất đắt, vì mỗi NGƯỜI LÍNH của
chúng ta thề cho bộ đội BV trả một cái giá đắt nhứt.
Người hào kiệt Trung Tá Lê Bá Bình
Những
điều này hoàn toàn là sự thực nếu Hà Nội liều lĩnh muốn làm nhục QLVNCH
ở ngưỡng cửa Sài Gòn, nên Hà Nội thích chọn “giải pháp Dương Văn Minh”
hơn. Trong những chuỗi ngày dài
như vô tận cuối tháng 4.1975 và trong những thời điểm nguy nan nhứt,
anh hùng hào kiệt Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa vẫn tận trung báo quốc, thề
thà poncho bọc thây hơn là cúi đầu buông súng đầu hàng. Những tên tuổi
kiệt liệt nhứt, các đơn vị thiện chiến của
QLVNCH vẫn giữ vững chiến tuyến và vẫn đem những cơn ác mộng đến cho
binh đội Miền Bắc.
Từ
trong cơn phong ba bão lửa ấy sừng sững hiện ra những dũng tướng đầy
huyền thoại, người dân Hố Nai, Biên Hòa hân hoan biết ngần nào khi đón
nhận Lữ Đoàn 369 Thủy Quân Lục Chiến
đến lập chiến tuyến bảo vệ thị trấn. Càng cảm thấy an toàn hơn, khi
được biết trong đoàn quân Mũ Xanh ấy có một người hào kiệt lừng lẫy với
cái tên từng được đồng bào và chiến sĩ vô cùng ngưỡng mộ: Trung Tá Lê Bá
Bình và Tiểu Đoàn 6 Thần Ưng Thủy Quân Lục
Chiến. Tháng 4.1972, Trung Tá Bình cùng Tiểu Đoàn 3 Sói Biển TQLC của
ông đã chận giặc tại chiến tuyến Đông Hà, không cho một chiếc dép râu
nào bước lên bờ Nam sông Đông Hà ròng rã 30 ngày. Tháng 9.1972, Tiểu
Đoàn 6 Thần Ưng cùng Tiểu Đoàn 3 Sói Biển trong
buổi sáng mù sương dưới bầu trời xám xịt lạnh giá vì cơn bão Flussy đã
hò reo dựng cờ Vàng Đại Nghĩa trên Cổ Thành Đinh Công Tráng, Quảng Trị.
Ngày ấy là ngày 16.9.1972. Giờ đây cũng chính ông và Tiểu Đoàn 6 Mũ
Xanh sẽ viết một trang sử hào hùng khác: không
cho binh đội BV bén mảng đến Sài Gòn. Chúng ta hãy cùng theo dõi trận
đánh phi thường cuối cùng trong đời binh nghiệp của người hào kiệt Trung
Tá Lê Bá Bình.
Ngày
20.4.1975, Sư Đoàn 18 Bộ Binh của Thiếu Tướng Lê Minh Đảo triệt thoái
ra khỏi thị xã Xuân Lộc theo lệnh của Tư Lệnh Quân Đoàn III, Trung Tướng
Nguyễn Văn Toàn, để lập phòng tuyến
bảo vệ phía Đông Sài Gòn. Thiếu Tướng Đảo và Bộ Tham Mưu của ông đã
thiết kế một kế hoạch rút quân tuyệt hảo theo đường Liên Tỉnh Lộ Xuân
Lộc – Bà Rịa, đem về hầu như toàn bộ quân số và vũ khí, tiếp liệu. Tư
Lệnh Quân Đoàn III VNCH tái bố trí Sư Đoàn về khu
vực Trảng Bom lập chiến tuyến. Trảng Bom là vùng đất nằm giữa Sài Gòn
và Xuân Lộc, ở đây Thiếu Tướng Đảo chờ đợi cuộc tái ngộ với Quân Đoàn 4
Bắc Việt của Tướng Hoàng Cầm.
Thiếu tướng Lê Minh Đảo: “I will knock them down”
Ngày
27.4.1975, lúc 4 giờ sáng rạng đông, Sư Đoàn 341 BV tấn công phòng
tuyến của Sư Đoàn 18 Bộ Binh. Cuộc cường kích phục hận của 341 BV nửa
tháng trước ở Xuân Lộc với thiệt hại rất
nặng (một bộ chỉ huy trung đoàn bị Không Quân VNCH dội cho hai quả bom 7
tấn tan tành) diễn ra kinh thiên. Các chiến sĩ SĐ18BB chống trả quyết
liệt, nhưng với quân số thiếu hụt chỉ giữ được chiến tuyến đến 8:30 sáng
thì trận liệt bị vỡ. Thiếu Tướng Đảo cùng
chiến sĩ của ông lùi về Long Bình để tái tổ chức, sau đó toàn Sư đoàn
lại được điều đến giữ Trảng Bom.
Con
đường Quốc Lộ 1 tiến về Sài Gòn của Quân Đoàn 4 BV đã rộng mở thênh
thang. Mục tiêu kế tiếp của Quân Đoàn 4 BV là Hố Nai. Đến đây người đã
gặp người, một con người mà quân Bắc
chắc không muốn gặp: Trung Tá Lê Bá Bình và Tiểu Đoàn 6 Thần Ưng Thủy
Quân Lục Chiến. Chiến tuyến Hố Nai là khúc xương khó nuốt cuối cùng nằm
chận đường tiến của Quân Đoàn 4 Bắc Việt.
Muốn
hoàn thành Chiến Dịch 275, tức Chiến Dịch Hồ Chí Minh, Quân Đoàn 4 BV
phải đánh gục Tiểu Đoàn 6 Thần Ưng. Nhưng hãy hỏi Trung Tá Bình và 600
tay súng TQLC có đồng ý hay không.
Đó là chưa kể một Chi Đội M48 từ Lữ Đoàn 3 Kỵ Binh tăng phái sẵn sàng
nghênh đón đoàn tăng T54 và PT76 của quân Bắc. Lại kể thêm sự dũng cảm
của lực lượng Nghĩa Quân và Nhân Dân Tự Vệ Hố Nai, mà đã từng chống cự
ác liệt cuộc tấn công hồi Tết Mậu Thân 1968.
Chúng ta sẽ thấy rằng những người anh hùng vô danh của Hố Nai sẽ dùng
những hỏa lực yếu kém của các anh kháng cự với cơn bão lửa của Quân Đoàn
4 BV và hầu như hoàn toàn anh dũng hy sinh sau khi Tiểu Đoàn 6 TQLC
triệt thoái ra khỏi Hố Nai, lại cũng theo lệnh
của Quân Đoàn III VNCH.
M113, M48 và những Mũ Đen Kỵ Binh QLVNCH
Là
một trong những sĩ quan xuất sắc của binh chủng Mũ Xanh, Trung Tá Lê Bá
Bình từng được tưởng thưởng nhiều huy chương, từ Bảo Quốc Huân Chương
cho đến Anh Dũng Bội Tinh, Huy Chương
Cao Quý Hoa Kỳ Ngôi Sao Bạc và Đồng. Trung Tá Bình và tiểu đoàn của ông
chờ đợi cuộc thư hùng với binh đội Quân Đoàn 4 BV. Ký ức của cuộc triệt
thoái ra khỏi Đà Nẵng hồi cuối tháng 3.1975 của Lữ Đoàn 369 TQLC hãy
còn hằn đậm nhức buốt trong tâm tưởng của từng
người lính Mũ Xanh. Giờ đây, hãy cho bộ đội BV biết thế nào là cơn
thịnh nộ của Thủy Quân Lục Chiến. Một cậu bé tí hon David Tiểu Đoàn 6
Thần Ưng nghênh chiến gã khổng lồ Goliah Quân Đoàn 4 BV, mà sẽ tung ra
ít nhứt 10 tiểu đoàn bộ binh.
Buổi
sáng ngày 27.4.1975, cộng quân vẫn theo chiến thuật cổ điển Tiền Pháo
Hậu Xung, đã dội một cơn bão lửa ầm ì lên khắp chiến tuyến của Thủy Quân
Lục Chiến, đất trời rung chuyển
dưới hàng ngàn quả đạn pháo, tiếp theo sau là một chi đội xe tăng cùng
hai tiểu đoàn tùng thiết của Sư Đoàn 341 BV tiến quân vào vị trí của
Tiểu Đoàn 6 Mũ Xanh. Trung Tá Bình lệnh cho chiến sĩ của ông cứ kiên
nhẫn chờ cho quân địch tiến gần hơn. Rồi một cơn
lửa đỏ cuồng nộ của Pháo Binh TQLC giáng lên đầu quân địch. Đội hình
của những chú bé học sinh bộ đội 16, 17 tuổi thuộc Sư Đoàn 341 BV vỡ tan
ra từng mảnh, một chiếc xe tăng cháy bùng. Sư Trưởng Trấn buộc phải
lệnh cho quân của ông rút lui.
Ngày
hôm sau, Sư Đoàn 341 BV lại bị thúc xông vào tử địa. Để hy vọng đạt
được thắng lợi nhanh chóng, Sư Trưởng Trần Văn Trấn điều 5 chiếc T54 và
một trung đoàn bộ binh tấn công Trung
Tá Bình. Chi Đội M48 của Lữ Đoàn 3 Kỵ Binh phục sẵn bên chiến hào khai
hỏa, trong phút chốc những khẩu đại bác 90 ly đã nướng sống 3 chiếc T54,
trong khi Pháo Binh dội lên đầu trung đoàn bộ đội một cơn nhiệt nóng
chết chóc khác. Nghĩa Quân Hố Nai ần náu trên
những cao ốc nã súng dữ dội lên đội hình địch. Dẫu sao trung đoàn bộ
đội cũng mở được ba lần tấn công cường kích, nhưng cuối cùng đều bị 600
tay súng Mũ Xanh đẩy lui. Quân địch tháo lui trong hỗn loạn, nhưng Trung
Tá Bình đâu đã để yên, ông gọi pháo binh bắn
đạn nổ chụp rải hàng trăm ngàn mảnh pháo lên trận liệt của giặc. Lần
thứ hai, Sư Đoàn 341 BV buộc phải lùi xa ra khỏi trận địa liếm vết
thương. Không chỉ Tiểu Đoàn 6 Mũ Xanh, mà trên toàn kháng tuyến của Lữ
Đoàn 369 TQLC, quân Sư Đoàn 341 BV đều bị đẩy lui
và chịu nhiều thiệt hại. Sau cuộc chiến bại Xuân Lộc, Sư Đoàn 341 BV
cam chịu thất trận lần thứ hai. Xe tăng cháy nóng hừng hực và tử thi bộ
đội nằm rải đầy trước chiến tuyến của Mũ Xanh.
Tướng
Lê Trọng Tấn, Tư Lệnh B2, chịu trách nhiệm mặt trận phía Đông vô cùng
sửng sốt trước sức kháng cự dũng mãnh của quân Nam mà đã khiến cho Sư
Đoàn 7 BV thiện chiến bị khựng lại
phía sau không tiến lên được. Tướng Tấn lệnh cho Sư Đoàn 341 BV giá nào
cũng phải xông qua kháng tuyến Mũ Xanh. Ngày 29.4.1975, Sư Trưởng Trấn
lại phải thúc những cậu bé học sinh bộ đội xông vào. Hai bên quầng nhau
hơn hai tiếng đồng hồ, binh đội Bắc Việt
lại vẫn phải cuốn vó chạy lui. Sau hai ngày giao tranh, Trung Tá Bình
và chiến sĩ của ông cũng đã trả được ít nhiều mối hận ngoài Quân Khu 1
trong những ngày cuối tháng 3.1975. Nhưng niềm vui của chiến thắng không
kéo dài được lâu. Tư Lệnh Quân Đoàn III VNCH
ra lệnh Lữ Đoàn 369 triệt thoái ra khỏi Hố Nai hành quân về bảo vệ Biên
Hòa và Long Bình. Nghĩa Quân và Nhân Dân Tự Vệ Hố Nai không chịu triệt
thoái. Các anh ở lại thề viết trang sử cuối cùng của các anh. Đến khuya
ngày 29.4.1975, Hố Nai thất thủ, những người
anh hùng vô danh của chúng ta đã đền xong nợ nước. Tổ Quốc muôn đời Tri
Ân các anh.
Trong
lúc Thủy Quân Lục Chiến rút về Biên Hòa, thì mặt trận phía Tây Bắc cũng
đã lên đến cường độ nóng đỏ nhứt, đến sắt đá cũng phải tan chảy. Sư
Đoàn 10 BV, sư đoàn từng tham chiến
ở Ban Mê Thuột và Liên Tỉnh Lộ 7B, từng gây chết chóc tang thương cho
hàng ngàn đồng bào di tản theo chân các đơn vị Quân Khu 2 hồi trung tuần
tháng 3.1975, giờ đây là mũi đột phá chánh ở mặt trận Tây Bắc. Ngày
29.4.1975, binh đội của Quân Đoàn 3 Bắc Việt
đã tràn ngập Căn Cứ Đồng Dù của Sư Đoàn 25 Bộ Binh VNCH, Sư Đoàn 10
tiến quân về hướng Trung Tâm Huấn Luyện Quang Trung. Các cấp chỉ huy của
Trung Tâm Quang Trung đã dùng nhiều chiếc GMC nằm khóa chặt con đường
Quốc Lộ 1 để làm chậm bước tiến của địch, các
đơn vị cơ hữu của Trung Tâm (lúc này do Thiếu Tướng Trần Bá Di làm Chỉ
Huy Trưởng) dũng cảm nồ súng chận địch. Công binh Bắc Việt đã đưa xe
tăng lên kéo những chiếc GMC sang hết hai bên đường. Trung Đoàn 24 BV
thúc tới.
Các
tân khóa sinh của Trung Tâm với vũ khí yếu kém và trong thời kỳ huấn
luyện không thể ngăn chận được cơn nước lũ. Nhưng đến đây người lại gặp
người: Tiểu Đoàn 3 Nhảy Dù đang chờ
đón quân địch tại giao lộ Bà Quẹo. Trong cuộc chiến tranh Việt Nam lần
thứ hai 1954-1973, bộ đội Bắc Việt đi B, tức vào Nam thường chuyền tai
kể cho nhau những hiểm nguy đang chờ đón họ, rằng chớ nên chạm đến ba
món độc Miền Nam: Nhảy Dù, Biệt Cách Dù và B52.
Giờ đây các Trung Đoàn 24 BV sẽ đụng độ với một trong ba món độc Miền
Nam. Các chiến sĩ Nhảy Dù vừa trở về từ cơn triệt thoái Phan Rang, đang
hừng hực ý chí phục hận, dù quân số thiếu hụt và số tân binh bổ sung còn
thiếu kinh nghiệm chiến trường, sĩ quan kỳ
cựu hao mòn, các anh bố trí trong những cao ốc chung quanh giao lộ.
Kiên nhẫn chờ cho những thành phần tiền phong của bộ đội đến gần trong
tầm nhắm, các chiến sĩ Mũ Đỏ đồng loạt khai hỏa. Ba chiếc thiết xa đi
đầu bị bắn cháy, những cột lửa màu cam vỡ bùng
cùng với những cột nấm khói đen mù mịt bốc lên. Sư Đoàn 10 BV đã bị
Tiểu Đoàn 3 Dù chận đứng.
Những Thiên Thần Mũ Đỏ
Trong
lúc quân Dù và quân BV còn đang kịch chiến ở Bà Quẹo thì Trung Đoàn 28
BV đã đánh thông được con đường Tỉnh Lộ 15 tiến về phi trường Tân Sơn
Nhứt lúc 6 giờ chiều ngày 29.4.1975.
Quân địch nhận lệnh dừng, chỉnh đốn quân số và nhận tiếp liệu. Cuộc tấn
công phi trường sẽ khởi diễn vào lúc bình minh ngày 30.4.1975. Đến đây,
Trung Đoàn 28 BV lại sẽ gặp món độc Miền Nam thứ hai: 81 Biệt Cách Nhảy
Dù. Từ ngày 26.4.1975, Liên Đoàn 81 BCD
được trao nhiệm vụ trấn đóng bảo vệ phi trường và Bộ Tổng Tham Mưu
QLVNCH. Người hào kiệt chịu trách nhiệm chỉ huy mặt trận là Thiếu Tá
Phạm Châu Tài, biệt danh Hổ Xám, Chỉ Huy Trưởng Bộ Chỉ Huy 3 Chiến Thuật
của Liên Đoàn 81 BCD (Liên Đoàn có 3 Bộ Chỉ Huy
Chiến Thuật, mỗi bộ chỉ huy có 4 biệt đội, mỗi biệt đội có 200 chiến
sĩ). Dưới quyền điều động của Thiếu Tá Tài còn có một thành phần Lôi Hổ
trở về từ Pleiku.
Những T54 Bv bị Nhảy Dù bắn cháy ở Bà Quẹo
Hổ
Xám Phạm Châu Tài là một trong những mãnh hổ Mũ Xanh tung hoành trận
địa ở An Lộc. Trong một đêm tháng 4.1972, ông cùng các tay súng Biệt
Cách đã đánh bật quân cộng ra xa khỏi một
nửa phía Bắc thành phố An Lộc mà chúng đã chiếm được mấy ngày trước.
Giờ đây ông sẽ viết tiếp trang sử Liên Đoàn 81 BCD bằng những huyền
thoại của chính ông.
Đêm
29.4.1975 sẽ là đêm dài nhứt của các chiến sĩ Biệt Cách Dù, Lôi Hổ và
Nhảy Dù đang trấn giữ chung quanh, trong khu vực phi trường và Bộ Tổng
Tham Mưu. Suốt đêm, các chiến sĩ phòng
thủ lắng nghe tiếng cánh quạt phành phạch cùng tiếng động cơ ầm ĩ của
đoàn trực thăng Hoa Kỳ từ Đệ Thất Hạm Đội bay vào Sài Gòn di tản người
Mỹ và nhân viên Việt Nam, cùng những người có giấy tờ nhận cho di tản từ
tòa đại sứ Hoa Kỳ. Trong màn đêm u ám, từ
trên những tòa cao ốc, các chiến sĩ và người dân Sài Gòn có thể nhìn rõ
những ánh đèn chớp liên hồi từ những chiếc trực thăng. Mặc dù có tin
nhiều chỉ huy cao cấp từ Tổng Tham Mưu Trưởng, đến Tư Lệnh Quân Đoàn
III VNCH đều vắng mặt, hầu hết máy bay và tàu
chiến đều đã ra khỏi Việt Nam với mục đích tránh để rơi vào tay giặc,
quân ta vẫn bình tĩnh giữ vững vị trí thề chiến đấu bảo vệ mảnh đất cuối
cùng: Sài Gòn. Nhưng liệu ông Tổng Thống tân nhiệm Dương Văn Minh có
được dũng chí làm được công việc phi thường
ấy không.
Trong
lúc Quân Đoàn 3 Bắc Việt lập kế hoạch chiếm phi trường và BTTM để làm
tê liệt sức chống cự của toàn QLVNCH, Thiếu Tá Tài gọi cho Đại Tá Phan
Văn Huấn, Tư Lệnh Liên Đoàn 81 Biệt
Cách Dù xin lệnh. Người anh hùng của thời Mùa Hẻ Đỏ Lửa An Lộc ra lệnh:
“Nhiều vị tướng lãnh có thể đã
ra đi, nhưng chúng ta không thể để đất nước rơi vào tay quân cộng sản,
cho dù bất cứ chuyện gì xảy đến, Liên Đoàn
81 Biệt Cách Dù vẫn phải ở vị trí và tiếp tục chiến đấu”. Quân lệnh như sơn. Hổ Xám Phạm Châu Tài tuyệt đối tuân thủ, ông sẽ đánh quân giặc đến giờ thứ 25.
Lúc
7:15 sáng ngày 30.4.1975, Thiếu Tướng Vũ Lăng, Tư Lệnh Quân Đoàn 3 BV
ban lệnh tấn công. Trung Đoàn 24 đã vượt qua được Tiểu Đoàn 3 Nhảy Dù ở
Bà Quẹo, cùng đoàn thiết xa ầm ầm
tiến về Ngã Tư Bảy Hiền, khí thế mạnh mẽ, hùng hổ tưởng chừng như trời
sắp sụp đất sắp lở. 800 tay súng Biệt Cách Dù, Lôi Hổ và một thành phần
Nhảy Dù bình tĩnh chong súng chờ đợi. Chiến Đoàn 3 BCD có dồi dào súng
phóng hỏa tiễn M72, mà sẽ là thứ vũ khí chết
chóc luôn là tử thần đối với chiến xa địch.
Tiếng
bánh xích chiến xa địch đã nghiến rổn rảng trên con đường nhựa thênh
thang, tiếng động cơ gầm rú ầm ĩ, đe dọa, lính tùng thiết đi theo sau
lúc nhúc như bầy kiến tìm mồi. Kia
rồi, hai chiếc thiết giáp địch đã ở trong tầm bắn. Công đầu thuộc về
các chiến sĩ Lôi Hổ. Các anh bắn xe tăng địch bằng súng không giật 90
ly, thép nào chịu cho nổi. Nên chiếc thứ nhứt bùng cháy dữ dội. Chiếc
T54 thứ hai còn đang loay hoay chưa biết hành động
ra sao, thì một quả đạn từ đại bác 90 ly của một chiếc M48 đã nướng
cháy nó, khói bốc đen nghìn nghịt. Tuy nhiên, quân số biển người của Sư
Đoàn 10 BV tiếp tục thúc tới dưới màn hỏa lực dữ dội từ trên những cao
ốc của Lôi Hổ và Nhảy Dù, những đơn vị tiền phong
tiến dần đến cổng phi trường, nơi Thiếu Tá Tài đang chờ đợi. Một tiểu
đoàn bộ đội được ba chiếc T54 yểm trợ ào ạt tiến vào, để nhận được một
trận bão hỏa lực từ Biệt Cách Dù. Trong phút chốc ba chiếc T54 đã bị
súng phóng hỏa tiễn M72 hủy diệt.
Nếu
quân cộng từng dùng CKC bắn tỉa quân ta, thì giờ đây những tay súng
tuyệt kỹ của Biệt Cách Dù cũng bắn tỉa được nhiều lính cộng. Tổ súng
nặng của quân cộng vội thiết trí súng phòng
không 85 ly bắn trực xạ vào quân Mũ Xanh. Các tay súng 81 BCD đã hủy
diệt ngay tổ phòng không ấy, thậm chí súng còn chưa kịp hạ nòng bắn viên
đầu tiên. Một tiểu đoàn thứ hai cùng tám chiếc T54 xông vào. Những
chiếc A37 còn lại của Không Quân VNCH từ Cần Thơ
bay lên đánh bom nổ tung 2 chiếc T54. Lúc 10 giờ sáng, chỉ nửa tiếng
sau toàn dân Miền Nam sẽ được nghe hiệu triệu của Tướng Minh, trong lúc
quân cộng tiếp tục ủi vào cổng phi trường, những chiếc M72 bắn hạ thêm
hai chiếc nữa. Một chiếc thứ ba xoay bánh xích
ken két đánh một vòng muốn bọc hông, cũng bị M72 bắn cháy luôn. Tổng
cộng có sáu chiếc T54 nằm rải rác trước cổng phi trường. Thiếu Tá Tài đã
buộc Sư Đoàn 10 BV thất vọng vì không hoàn thành kế hoạch làm tê liệt
sức kháng cự của QLVNCH, phải khựng lại không
tiến lên được.
Cùng
thời điểm đó, người hào kiệt Vương Mộng Long và Tiểu Đoàn 82 Biệt Động
Quân còn đang quần thảo với Quân Đoàn 2 BV ở Căn Cứ Nước Trong, sau khi
triệt thoái từ Xuân Lộc về. Từ Quảng
Đức với 410 chiến sĩ rút về Quân Khu 3 trong những ngày tháng 3.1975,
giờ đây Thiếu Tá Long chỉ còn có 60 chiến sĩ và 4 sĩ quan sống sót.
Nhưng khi đoàn quân này vượt cầu Tân Cảng tìm về Sài Gòn thì rơi vào bẫy
phục kích của giặc. Tiểu Đoàn 82 Biệt Động Quân
bị xóa tên, nhưng Thiếu Tá Long may mắn thoát được cùng vài chiến sĩ.
Chiến sĩ Biệt Động Quân đánh địch
Vận
nước đã đến lúc suy vong. Nửa giờ sau, từ những chiếc máy thu thanh
nhỏ, lúc 10:30 sáng, quân phòng thủ phi trường và Bộ Tổng Tham Mưu đã
tức uất nghe được lệnh “các chiến sĩ hãy
buông súng, ai ở đâu ở đó chờ quân giải phóng đến bàn giao”. Có nghĩa
là buông súng đầu hàng. Thiếu Tá Tài đi vào Bộ Tổng Tham Mưu hy vọng tìm
gặp vài viên chức cao cấp nào đó, để chỉ thấy những phòng ốc hoang vắng
thê lương. Tuy nhiên điện thoại vẫn còn hoạt
động được, Thiếu Tá Tài gọi vào Dinh Tổng Thống. Trả lời đầu dây là
Chuẩn Tướng Nguyễn Hữu Hạnh, người được Tổng Thống Minh bổ nhiệm làm
Tổng Tham Mưu Trưởng. Thiếu Tá Tài xin được nói chuyện với Tổng Thống.
Được
ông Minh tiếp chuyện, Thiếu Tá Tài tự giới thiệu tên, cấp bậc, chức vụ
rồi xin lệnh. Tướng Minh bảo Thiếu Tá Tài hãy sửa soạn đầu hàng, ông cho
biết xe tăng quân cộng đang trên
đường đến Dinh Độc lập. Thiếu Tá Tài nói: “Nếu xe tăng Việt cộng vào
Dinh Độc Lập chúng tôi sẽ đến cứu Tổng Thống”. Ôi, còn những lời nào cao
cả, hào hùng và bi thiết hơn nữa không từ một người chiến sĩ đã dâng
hết thời thanh xuân của mình cho đất nước. Giờ
đây, trách nhiệm cuối cùng của ông là bảo vệ vị nguyên thủ quốc gia
tránh sự nhục nhã của một tù binh chiến tranh. Hết sức sửng sốt và cảm
động, ông Minh từ tốn trả lời: “Không cần đâu em”. Thiếu Tá Tài chỉ còn
nghe có tiếng vo vo buồn bã trong ống liên hợp.
Lúc 11:30 sáng, những chiếc dép râu tiến vào phi trường và Bộ Tổng Tham
Mưu.
Thiếu Sinh Quân VNCH: Những Trần Quốc Toản thời lửa binh
Thế
là hết. Những chiến sĩ Lôi Hổ, Nhảy Dù Bộ Chỉ Huy 3 Chiến Thuật Biệt
Cách Nhảy Dù ngậm ngùi bắt tay từ giã nhau. Một nhóm 7 chiến sĩ Mũ Đỏ
Dù, trong đó có một ông Thầy Thiếu Úy,
ngồi thành vòng tròn ở gần Ngã Tư Bảy Hiền nhìn nhau gật đầu chào vĩnh
biệt. Một trái lựu đạn lăn giữa vòng nổ tung, những mảnh áo màu hoa rừng
đẫm máu tung bay tơi bời lên thinh không.
Buổi
trưa ấy, đột nhiên bầu trời tối sầm, mây đen sa xuống thấp đến nỗi
những con người Sài Gòn đang ngơ ngác, ủ rủ cảm nhận được những luồng
hơi nước lạnh giá. Từ trong cõi xám mờ
mịt dậy lên những tiếng sấm động ùng oàng, liên miên, bất tận như truy
điệu cái chết của Việt Nam Cộng Hòa. Cơn mưa đầu mùa tầm tả ầm ầm trút
xuống một màn nước trắng xóa phủ lên thành phố đang hấp hối.
Nhưng
đối với Thiếu Tá Trần Đình Tự và Tiểu Đoàn 38 Biệt Động Quân đang hành
quân ở Củ Chi, Hậu Nghĩa, cuộc chiến vẫn tiếp diễn. Cùng với 90 chiến sĩ
Mũ Nâu quyết theo ông đến phút
cuối cùng, Thiếu Tá Tự bất tuân lệnh buông súng tiếp tục đánh cho đến
lúc toàn quân sa vào tay giặc. Cấp chỉ huy địch buộc Thiếu Tá Tự cởi
quân phục đầu hàng, ông cương quyết tử chối. Viên chỉ huy địch giận dữ
rút súng bắn vào đầu ông. (Một tài liệu khác viết
rằng, chỉ huy du kích Củ Chi trói Thiếu Tá Tự vào cột rồi dùng dao găm
mổ bụng ông). Ôi, còn nỗi bi thương nào hơn thế không.
Buổi
chiều ngày 30.4.1975, những chiến sĩ nhỏ bé Thiếu Sinh Quân ở Trường
Thiếu Sinh Quân Vũng Tàu sau khi cầm cự suốt nửa ngày đành cam chịu
buông súng. Nhưng những người chiến sĩ
hậu duệ Trần Quốc Toản ấy đã trân trọng làm lễ Hạ Kỳ Quốc Gia, xếp lại
Lá Cờ Vàng Việt Nam thiêng liêng, rồi u sầu chia tay nhau. Năm vị thần
tướng Nước Nam không chịu khuất phục quân giặc đã tuẫn tiết: Thiếu Tướng
Phạm Văn Phú uống thuốc độc; Thiếu Tướng
Nguyễn Khoa Nam bắn súng vào đầu; Chuẩn Tướng Lê Văn Hưng bắn súng vào
tim; Chuẩn Tướng Trần Văn Hai uống thuốc độc; Chuẩn Tướng Lê Nguyên Vỹ
tự sát bằng súng. Trước bức tượng Thủy Quân Lục Chiến ở bùng binh Quốc
Hội, Trung Tá Cảnh Sát Nguyễn Văn Long tử tiết
bằng súng, chiếc nón của người anh hùng ấp ủ trên ngực ông. Ngày hôm
sau, cựu Ngoại Trưởng Trần Chánh Thành tuẫn tiết tại nhà. Và còn nhiều
nữa rất nhiều chiến sĩ mọi binh chủng, mọi cấp bậc không cam chịu nhục
hàng giặc, anh linh đã cùng đi vào cõi thiên
thu.
Sang
ngày 1.5.1975, tiếng súng vẫn còn nổ ở Tiểu Khu Chương Thiện, Đại Tá
Tỉnh Trưởng Hồ Ngọc Cẩn khi không còn gì để chiến đấu, ông điềm tĩnh chờ
giặc vào trói ông. Người bạn cùng
khóa 2 Hiện Dịch Đồng Đế với ông, Trung Tá Trịnh Tấn Tiếp, Quận Trưởng
Kiên Long, cũng đánh đến cùng và bị bắt. Hai người anh hùng cuối cùng
này của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa sẽ bị đem xử bắn ở vận động trường
Cần Thơ vào ngày 14. 8.1975.
Những
vị Thần Tướng Nước Nam đã thăng thiên cùng anh linh hai trăm ngàn chiến
sĩ Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa trong hai mươi năm đấu tranh bảo quốc, ba
trăm ngàn chiến sĩ thương phế
sống vất vưởng ngoài lề đất nước từ ngày 30.4.1975, đến nay là đã gần
nửa thế kỷ. Nhưng có phải những người anh hùng ấy đã hoàn toàn bị quên
lãng trong lòng dân tộc rồi chăng. Một cô em nữ sinh hậu phương ở Sài
Gòn, cô
Dương Thị Sớm Mai (hiện
cư ngụ ở thành phố Ottawa, Canada) đã nói thay cho tình cảm của dân
chúng Miền Nam dành cho NHỮNG NGƯỜI LÍNH QUÂN LỰC VIỆT NAM CỘNG HÒA:
Buổi
trưa ngày 30 tháng 4.1975 Ba tôi vừa khóc vừa nói với anh em tôi rằng:
“Mình đã sống bình yên, hạnh phúc cho đến này hôm nay là do công giữ
nước, giữ đất của Những Người Lính
Việt Nam Cộng Hòa, không phải chỉ bằng mồ hôi nước mắt, mà còn bằng máu
của các anh, bằng sự mất mát của gia đình các anh, bằng tất cả cuộc đời
của các anh… Nhiều lắm, mình không trả nổi công ơn đó”.
Cuộc
chiến này dù đã kết thúc như thế nào, người dân Miền Nam Việt Nam vẫn
cúi đầu ghi nhớ công ơn các anh, sự hy sinh cao cả của các anh, bởi trên
từng tấc đất mà họ đang sống đều
được đấp bồi bằng máu của những người như các anh đã không sống hết
tuổi thanh xuân của mình.
Dương Thị Sớm Mai.
PHẠM PHONG DINH
No comments:
Post a Comment