Bài nầy tôi muốn nói cho những kẻ cứ mỗi lần vén hai cái mép mồm lên nói là
phát ra tiếng “Ba Que”.
Theo tôi
thấy, thì những kẻ hay dùng cái từ 3/// đó thường còn trẻ, đa số chưa đến 60,
có nghĩa là vào năm 1975 chỉ còn là con nít. Còn những người lớn tuổi hơn, thậm
chí cả đảng viên, họ cũng nói một cách khác. Ngay cả từ Ngụy Quân và Ngụy Quyền
cũng đã được chính thức gở xuống.
Cho rằng
họ là những kẻ “chiến thắng” một cuộc chiến đi, nhưng tâm lý mặc cảm thua kém
của họ vẫn thể hiện qua rất nhiều mặt. Những giá trị của xã hội thời VNCH vẫn
còn đó, làm cho kẻ chiến thắng ăn ngủ không yên. Hằng triệu người Bắc di cư vào
Nam, sau chiến thắng Điện Biên Phủ. Hằng triệu người khác vượt biển Đông để từ
bỏ chế độ CS sau chiến thắng 1975.
Rồi sau
1975, bao nhiêu triệu người miền Bắc lũ lượt kéo vào miền Nam làm việc và sinh
sống. Hà Nội là thủ đô, được đảng CS chăm sóc trước miền Nam những 30 cơ mà?
Sao không có làn sóng dân Nam kéo về Hà Nội? Đảng tuyên truyền rằng nhờ Mỹ đổ
tiền vô nên miền Nam phồn thịnh! Sao lại bảo là Mỹ ác lắm đem quân vô giết dân
Việt.
Điều nào đúng? - Cả hai điều sai!
Nói rằng
thiên nhiên miền Nam trù phù hơn. Đó là ngụy biện hoặc là dốt nát. Kart Marx đã
sai lầm cơ bản ở điểm nầy khi xây dựng lý thuyết Cộng Sản. Theo lý thuyết đó,
đất đai và phương tiện sản xuất là suối nguồn của sự giàu có, nên CS không cho
tư nhân có quyền sở hữu đất đai và phương tiện sản xuất.
Nhưng
thật ra sự phong phú nằm nơi con người, đất nước
nào biết chăm sóc và trân trọng con người, đất nước đó sẽ hưởng được sự thịnh
vượng. Hãy so sánh Nam và Bắc Hàn. Nam Việt và Bắc Việt cũng không ngoại lệ.
Miền Nam
lúc nào cũng bị quân CS đánh phá và khủng bố, chính quyền dân chủ non trẻ với
nhiều CS nằm vùng, mà vẫn xây dựng được cuộc sống hài hòa cho người dân. Phát
triển mọi mặt từ kinh tế, giao thông công cộng, y tế, giáo dục... Đó là lý do
tại sao miền Nam thịnh vượng. Và cái trình độ dân trí đó đã kéo miền Nam vượt
lên hẳn so với Hà Nội.
Rồi những
người miền nam liều mình vượt biển để tìm con đường sống trong cái chết. Nếu
chẳng may bị bắt trở lại thì bị tù đầy với tội danh là “phản quốc”. Khi họ ổn định cuộc sống nơi nước ngoài,
gửi những đồng tiền do chính sức lao động của họ về cho thân nhân ở trong nước thì đảng lại gọi họ là
"kiều bào", "khúc ruột ngàn dậm", nghe sự nịnh nọt
trơ trẻn mắc ói! Còn mấy cái mồm tuyên truyền thì kêu đi ra nước ngoài ăn bơ
thừa sửa cặn...Nhờ những đồng tiền "bơ thừa
sửa cặn" đó mà kinh tế VN vượt qua thời kỳ khô cằn do đường lối
kinh tế XHCN, mọi thứ đều quốc doanh hóa, nhà nước quản lý hết.... Đến lúc hết
thở, nên nhà nước hết hồn, đành buông xả ra gọi là “đổi
mới”!
Qua đó, có phải cái bóng mát của VNCH vẫn che cho dân trong
những lúc khó khăn đó đến ngày hôm nay?
Vậy đó,
Cộng Sản Bắc Việt vi phạm những hiệp ước quốc tế để giành chiến thắng nhưng
những giá trị Nhân Bản của VNCH càng lúc càng âm ỉ đốt nóng những trái tim Việt
Nam.
Các người
cứ dùng lời lẽ sất xược để tỏ vẻ khinh miệt người khác càng làm lộ rõ các người
dốt nát và kém văn hóa mà thôi. Cộng Sản Chủ Nghĩa là đỉnh cao của Xã Hội Chủ
Nghĩa. Mà XHCN cũng vỡ tan theo liên bang Sô Viết rồi, còn
Thiên Đàng Cộng Sản có nằm mơ
cũng không gặp.
Vậy mà
các người cố gào 3/// để làm cho mình cao hơn ư? Rất tiếc cái chính nghĩa Cộng
Hòa đó vẫn sang mãi trong lòng dân Việt, nhất là nhân dân miền Nam. Có lẽ phải
dùng đến những con số để chứng minh cho thấy cả guồng máy của nhà nước XHCNVN đã và đang sống dưới
bóng mát của lá cờ mà họ gọi là 3/// đó.
Các người
cứ lục tung hết sổ sách của cái gọi là “chính
quyền XHCNVN” lên mà xem tổng ngân sách nhà nước dùng để trả lương cho
toàn bộ công nhân viên chức nhà nước là bao nhiêu. Rồi các người xem con số đó
có phải chưa bằng một nửa số tiền Việt Kiều gửi về hàng năm, trung binh là 10
tỷ USD, có năm cao hơn. Như vậy các người không ngủ dưới bóng mát của lá cờ
vàng ba sọc đỏ là gi?
Tôi sẽ
dẫn giải cho các người thấy, cả
nước VN từ sau 1975 đến nay vẫn tiếp tục sống dưới bóng mát của lá Cờ Vàng Ba
Sọc Đỏ.
Từ ngày
Sài Gòn bị “phỏng giái”, (người dân Miền Nam nói như vậy đó, nói lái là một nét
đặc trưng trong văn hóa bình dân của dân nam kỳ), thì một mặt trận tiêu diệt
Văn Hóa miền Nam được phát động rất quy mô và triệt để. Đó là trận chiến “Tẩy
Não” dân Miền Nam, nhằm loại bỏ tư tưởng và ý thức hệ Tự Do Dân Chủ. Tất cả văn
hoá phẩm từ sách báo đến âm nhạc đều bi tiêu hủy và cấm đoán. Nhưng làm sao
trói buộc được tư tưởng của con người chứ?
Nhà nhà
nộp sách đem đốt, việc nầy không khó, nhưng cấm dân miền Nam hát những bản nhạc
đã in sâu vào tim vào óc của họ thì quả là không thể được. Khi mọi thứ đã hoang
tàn đổ nát kể cả lòng người dân lành, thì những dòng nhạc trữ tình khe khẻ quay
trở về như làn gió nhiệm mầu xoa dịu bớt cái nổi thống khổ của đời thường XHCN.
CSVN gọi dòng nhạc đó là “Nhạc
Vàng” để cân với dòng “Nhạc Đỏ” sặc mùi chém giết mà giai điệu và
tiết tấu mang đậm sắc thái TC. Nhưng tới hiện tại thì họ trở nên ganh tị với
cái tên gọi đó, vì nó đích đáng và đúng trên nhiều khía cạnh.
“Nhạc Vàng” không cổ súy chiến tranh mà chỉ biểu lộ những đau thương
của con người trong thời chiến. Vậy tại sao người ta cấm Nhạc Vàng? Có phải
ngườ ta sợ cái bóng dáng thiên thần dịu dàng và ngọt ngào đầy tình người sẽ làm
hiện thân của Ác Quỷ nổi trội rỏ nét hơn chăng?
“Nhạc Vàng” một tòa lâu đài văn hóa Việt Nam Cộng Hòa bất diệt, chẳng những
không hoen rỉ qua thời gian mà còn lóng lánh hơn như một kho báu cho mọi tầng
lớp con dân VN suốt 3 miền và kể cả những kẻ từng lên án, vùi dập lẩn sợ sệt
nó. Bao nhiêu người đã khai thác cái kho báu vô tận nầy.
“Nhạc Vàng” loài hoa mỹ miều kiêu sa, mọc lên từ bom đạn chiến tranh, tồn
tại qua bao sự vùi dập, thể hiện tính Nhân Bản của một xã hội đầy tình người,
đáng được trân quý như vàng... Hơn nữa thế kỷ qua, chưa có một đối thể nào lăm le
đứng gần chứ đừng nói là soán ngôi.
"Nhạc Vàng”, một thứ phụ gia kỳ diệu, không thể thiếu được khi thưởng thức
một ly cà phê ngon hay một chén trà thanh thoát. Một tay guitar và nhạc vàng
luôn là tâm điểm cho những buổi nhậu bình dân.
“Nhạc Vàng”, một loại trầm hương hảo hạng cho bất kỳ cuộc họp mặt nào từ
quê ra tỉnh, từ đám cưới đến đám tang, từ sân khấu đại nhạc hội hàng ngàn khán
thính giả đến quán cà phê dăm ba người cuối phố, thậm chí là niềm giải trí duy
nhất trong chốn lao tù....
“Nhạc Vàng”, là ánh lửa rực rỡ của con Phượng Hoàng hồi sinh từ tro bụi sau
khi những người nhân danh CSCN đã giết nó bằng mọi khả năng của họ. Ánh lửa đó
đã bùng lên, lan tỏa đến từng trái tim của chính những người mang danh hiệu là
Đảng Viên ĐCSVN, bất luận là ở đâu, Nghệ Tỉnh, Hà Nội hay Sài Gòn!
Nói mãi về “Nhạc Vàng” VNCH không
bao giờ cạn ý.
Nếu những
lời lẽ quanh co trên đây chưa thực sự vẻ ra cái bóng mát của lá cờ vàng, chưa
chứng minh được âm nhạc VNCH là Vàng ròng 24 kara thì tôi xin được dẩn quý vị
vào yếu tố kinh tế của Nhạc Vàng vậy.
Từ hải
ngoại đến quốc nội, bao nhiêu doanh nghiệp phát triển nhờ Nhạc Vàng, bao nhiêu
ca sĩ thành danh và nên sự nghiệp, bao nhiêu người trở nên giàu có, bao nhiêu
công ăn việc làm cho cái kỹ nghệ âm nhạc nầy, từ thời băng từ, đến đĩa từ, CD,
kế đến phong trào Karaoke, bao nhiêu kỹ thuật viên, phòng thâu, ca nhạc sĩ, cơ
sở sản xuất, phát hành, bán sĩ lẻ, thiết bị âm thanh,..v.v… và v...v....
Bao nhiêu
Đại Nhạc Hội, tụ điểm ca nhạc... Biết bao nhiêu ca sĩ, từ Bắc chí Nam đã thành
triệu phú đô la nhờ vào cái bị gọi là "Văn Hóa Nô Dịch" đó.
“Nhạc Vàng” đã tham gia với người dân cả nước trong việc mưu sinh hàng
ngày, từ quán cà phê, đến hang loạt xe đò đường dài, đến anh bán kẹo kéo, đến
những em bán hàng rong hằng đêm trên phố, đến những người hành khất… Lớp học
hát, học đàn nở rộ, tiệm sản xuất đàn guitar gia tăng, quán cà phê nhạc sống,
bình dị mà trữ tình ngày càng phổ biến.
Một chiếc
điện thoại thông minh, một cái mi-crô không dây, khách ngồi uống nước mía bên
vệ đường cúng có thể chia sẻ với nhau một bản tình ca... ấm áp. Cái bóng mát đó
càng ngày càng mở rộng ra trên nhiều lảnh vực của cuộc sống và địa phưong, lan
dần đến tận các tỉnh miền Bắc... Đó không phải là bóng mát từ nên âm nhạc Việt
Nam Cộng Hòa thì là gì, lửa hỏa ngục chăng?
Tôi đã
thấy, ca sĩ bật nhất ĐVH, tranh thủ cho ra mắt 2,3 album nhạc vàng trong vòng
một tháng, hát giành hát giựt, sợ ca sĩ khác hát trước, mất số bán. Như một tên
ăn trộm, khám phá ra kho báu, hốt vội hốt vàng, nhạc vàng là vàng rồng đó.
Tôi đã
thấy cũng ĐVH hát “Cho một người nằm xuống”, dĩ nhiên là hát để thu tiền, có
bao giờ ĐVH nghĩ đến những trái ngọt nầy do ai vung trồng mà nên? Sao không hát
cho người thương binh VNCH còn sống vất vưởng ngày hôm nay. Mang danh một điva,
một nghệ sĩ, ĐVH nếu có tâm hồn nghệ sĩ, sao không dám một có lần tri ân những
người đã nằm xuống để bảo vệ cho thể chế đã sản sinh ra cái kho báu âm nhạc
nầy. Phải chăng vì không có tâm hồn mà chỉ hát vì lòng tham nên bị người đời gọi là Ca Nô?
Tôi đã
xem video clip của đại ca...sĩ Ngọc Sơn, đại gia từ nhạc vàng, hát trong một
hội trường đầy ấp khán giả là quân đội mặc quân phục đại cán, ngực đầy huân
chương “cách miệng”. Những ca khúc nhạc vàng
cất cao, cả hội trường đứng dậy, hai tay đưa lên cao, đung đưa theo dòng
nhạc....
Các vị đa
số là đảng viên, các vị chắc đã học tập lý luận nhiều lắm, quý vị có thấy một
nghịch lý vô cùng to lớn ở đây không? Hoặc là các vị có thấy xấu hổ trong lòng
không?
Cái mà quý vị diệt tận,
giết sạch ngày hôm qua, thì hôm nay ngồi dưới cái bóng mát của cái “xác khô”
VNCH mà chia sẽ hương thơm ngào ngạt của nó.
Hoàng Ngọc Mai
1 comment:
Post a Comment