Friday, March 14, 2025

Trung Tá Vũ Xuân Thông - VĨNH BIỆT TRUNG TÁ! Vĩnh biệt Trung tá - Tài Tử Vũ xuân Thông -

 

Chúng tôi vừa mới nhận được tin 
Trung tá Vũ xuân Thông Khoá 17 Võ bị Quốc gia Đà lạt -------Liên đoàn 81 Biệt Cách Dù -- 
vừa mới qua đời sáng sớm hôm nay thứ Tư 12 tháng 3 năm 2025 tại Hoa Kỳ -sau thời gian Bạo bệnh
Khi hãng phim Giao Chỉ của nữ tài tử Kiều Chinh thực hiện bộ phim Mầu "Người Tình Không Chân Dung " do cố đạo diễn
Hoàng Vĩnh Lộc thực hiện - Trung tá Vũ xuân Thông đã được tham gia một vai trong phim - Được biết thành phần nam nữ tài tử góp mặt trong cuốn phim "Người Tình Không Chân Dung " gồm có nữ tài tử Kiều Chinh - nam tài tử Tâm Phan - Minh Trường Sơn - Bảo Ân - Dương Hùng Cường - vũ xuân Thông v.v..
Bản nhạc chính trong phim là : ANH LÀ AI " sáng tác cố nhạc sĩ Hoàng Trọng - Dạ Chung - Bộ phim cũng đoạt giải thuởng Văn học Nghệ thuật năm 1973 của cố Tổng thống Nguyễn văn Thiệu
Vĩnh biệt Trung tá - tài tử Vũ xuân Thông - Nguyện cầu anh sớm về Cõi Vĩnh Hằng .
Nguyễn Toàn ký gỉa Tân nhạc & Điện Ảnh

Mời xem phim 'Người Tình Không Chân Dung' trên YouTube!:

NGƯỜI TÌNH KHÔNG CHÂN DUNG (1971) | Phim Chiến tranh Việt Nam hiện thực nhứt

 xưa nay


Mời đọc một bài viết của ông Nguyễn Cao Thái cũng lấy tựa đề 'Người Tình Không Chân Dung' đăng trên báo Việt Báo ngày 25/02/2013

Người Tình Không Chân Dung 

25/02/2013 TháiNC
Tác giả đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ năm thứ XII, 2012. Ông tên thật là Nguyễn Cao Thái, sinh năm 1959 tại Huế, vào Saigon 1968, vượt biển đến Mỹ 1979, hiện định cư tại San Jose, CA.

Tôi bắt đầu biết yêu năm 14 tuổi.
Nhưng vấn đề là tôi yêu mà hoàn toàn không biết mặt người đó!
Cũng đâu có gì lạ.
Trước tôi cả hơn chục năm, bà Kiều Chinh cũng từng có “Người tình không chân dung” rồi mà? Chuyện của tôi thì không đủ để thành phim, nhưng cũng có nhiều chi tiết … vui lắm.
Hồi đó trường tôi có thông lệ mỗi năm gần tết đều tổ chức văn nghệ Tất Niên ngoài trời và có rất nhiều tiết mục từ đơn ca, hợp ca, nhạc kịch, hoạt cảnh, vân vân… nghĩa là rất xôm trò. Đó là buổi học cuối năm. Học sinh chúng tôi dự buổi văn nghệ toàn trường trước khi được ở nhà gần hai tuần ăn tết.

Buổi văn nghệ kéo dài đến gần cuối thì một màn múa được giới thiệu rất đặc biệt, màn múa nón “Hình Ảnh Người Em Không Đợi”, sáng tác của nhạc sĩ Hoàng Thi Thơ được các nữ sinh lớp mười trình diễn.
Tiếng nhạc đệm ghi-ta vang lên và tám tà áo dài trắng với chiếc nón lá trên tay thướt tha bước ra sân khấu. Cả toàn trường đang ồn ào trong không khí văn nghệ của ngày lễ tết bỗng chìm xuống. Tất cả mọi người đều tạm ngưng câu chuyện, hướng về sân khấu thưởng thức những tà áo thướt tha di chuyển nhịp nhàng trên sân khấu. Tiếng hát thánh thót từ phía sau sân khấu bắt đầu vang lên

Ngày nào em đến
áo em màu trinh
Áo xinh là xinh
Áo em trong trời buồn
Là gió…
Là bướm…
là hoa…
Là mây chiều tà
...
Trong khi tất cả các bạn tôi, những cậu bé đang độ bắt đầu lớn và biết chú ý đến con gái, đều như bị những tà áo trắng lượn bay trên sân khấu thu hút, thì tôi cũng sững sờ nhìn lên không phải bằng đôi mắt mà bằng …đôi tai.

Đúng vậy. Tôi bị giọng ca sau hậu trường sân khấu đó hớp hồn ngay từ lời ca đầu tiên. Những tà áo trắng và từng chiếc nón lá trên sân khấu với tôi như là những vũ công phụ. Chính những nốt nhạc trầm bổng, từng chữ thánh thót từ giọng ca phía sau hậu trường mới chính là vũ công duy nhứt thực sự nhảy múa trên sân khấu.

Rồi từ hôm ấy
nón em làm thơ
Nón em dệt mơ
đã ghi trong cuộc đời
Hình bóng người em
mà anh ngàn năm đợi chờ.
Hình bóng người em
mà anh ngàn năm đợi chờ.
Hình bóng người em
mà anh ngàn năm đợi chờ.

Hai câu cuối của bài hát được lặp lại ba lần vừa đủ cho tám vũ công, mỗi bên bốn người rút vào sân khấu.
Màn múa chấm dứt. Bài hát đã ngưng. Nhưng giọng ca mê hồn của người phía sau sân khấu đó vẫn ngân nga vang đi vang lại in sâu trong đầu.
Tôi không biết mặt cô ấy. Cao hay thấp, ốm hay mập … Hoàn toàn không. Chỉ biết một điều duy nhứt, do thằng bạn nói cho biết rằng, hát hay khủng khiếp như vậy trong trường mình chỉ có một người, tên là Lệ Trâm.
Sau hôm đó, tôi cứ bị bài hát ám ảnh. Và nếu định nghĩa “yêu” là ngồi đâu cũng nhớ đến…cái giọng của người đó thì đích thị tôi đã yêu rồi. Yêu say đắm lận chứ không phải chơi. Người đó là ai, mặt mũi thế nào, không cần thiết. Chắc chắn là phải đẹp thôi. Giọng ca như vậy thì người cũng phải tương xứng chứ. Còn người ấy đẹp làm sao thì tôi mặc tình mà tự vẽ lấy trong đầu.
Tôi đang học lớp chín, đệ tứ. Còn Lệ Trâm thì trên tôi một lớp, đệ tam.
Bây giờ tôi đang ở Mỹ. Con gái út của tôi học lớp năm. Trường con tôi học hằng năm có một ngày gọi là International Day. Ở những tiểu bang khác, hoặc học khu khác thì tôi không rõ, chứ miền Bắc Cali này quy tụ rất nhiều sắc dân trên thế giới về định cư. Có một số trường mà học sinh bản xứ Mỹ chỉ là thiểu số, còn lại tuyệt đại đa số là gốc Việt, Tầu, Phi, Mễ, Ấn vv. Ở những trường như vậy, họ có một ngày như đã nói là ngày Quốc Tế để tất cả học sinh thuộc mọi sắc dân trong trường trao đổi văn hoá với nhau bằng hình thức đóng góp văn nghệ giúp vui, nấu đồ ăn, hay là biểu diễn một cái gì đó đặc thù của dân tộc mình. Một ngày rất vui và có ý nghĩa, nhất là các tiết mục do chính các em học sinh tiểu học biểu diễn.
Lúc nhìn tờ chương trình văn nghệ của các em hôm nay tôi chú ý ngay đến tiết mục

MUA NON
- Vietnamese dance
Preformed by: Le Trinh & Le Trang (4th grade)
Hai chữ MUA NON hay là Múa Nón gợi lại trong tôi màn vũ và bài hát đầy kỷ niệm của thời học sinh năm nào. Nhất là tên hai cô bé Le Trinh và Le Trang. Có liên hệ gì đến hai chữ Lệ Trâm không nhỉ ?

Tôi nao nức kiếm được một chỗ ngồi rất tốt ngay hàng đầu của hội trường. Đợi khoảng nửa tiếng thì đến đến màn mong đợi. Hai cô bé Việt Nam giống nhau y hệt, rõ ràng là một cặp sinh đôi, trong chiếc áo dài truyền thống của Việt Nam bước ra sân khấu. Áo dài màu tím nhạt hoa cà. Trong tay mỗi em cầm một chiếc nón lá. Sau khi để hai bé cúi chào khán giả đang vỗ tay nồng nhiệt cổ vũ, người giới thiệu chương trình quay sang một phụ nữ đứng bên cánh sân khấu và giới thiệu tiếp “… Và đặc biệt, chính mẹ của hai em sẽ ca cho hai em múa”.

Tôi cố mở lớn mắt nhìn người phụ nữ cũng trạc tuổi của tôi, tươi tắn trong một tà áo dài xanh cất tiếng thánh thót:

Ngày nào em đến
áo em màu trinh
Áo xinh là xinh
Áo em trong trời buồn
Là gió…
Là bướm…
là hoa…
Là mây chiều tà

Trời ơi, đúng là bản “Hình ảnh người em mong đợi”

Ôi, tôi như đang sống trong mộng. Có lý nào đây là Lệ Trâm, người tình không chân dung và…chưa bao giờ quen biết của tôi? Người mà năm xưa tôi đã trăm nhớ ngàn thương dù chỉ qua giọng ca sau lưng sân khấu của một thời? Cũng bài hát này, điệu múa này, giọng ca này, từng nốt nhạc trầm bổng đã in sâu trong đầu tôi hằng bao nhiêu năm qua …

Tôi cố nhìn và lắng nghe tiếng hát, mong tìm lại được một nốt nhạc nào đó quen thuộc để chứng tỏ đó là Lệ Trâm !

Có bao giờ xóa nhòa tà áo trắng
Hình dáng người em không ngóng chờ
Một bài thơ đẹp thêm tình duyên trên nón em

Hai bé đang múa hình như bị khớp vì khán giả vỗ tay ủng hộ nhiều quá bắt đầu loạc choạc. Người mẹ đang hát thấy vậy bèn tiến ra cùng múa chung. Cô vừa hát vừa múa hướng dẫn cho hai con. Tiếng hoan hô lại càng vang dội cả hội trường hơn lúc nào hết.

Rồi bài hát sắp chấm dứt. Mẹ hai cô bé đi trở lại bên cạnh sân khấu hát ba lần câu “hình bóng người em mà anh đợi chờ.” Trong khi hai cô bé chia làm hai cánh đi trở lùi vào sân khấu.

Kết thúc của bài múa giống y như năm nào của trường tôi trình diễn, như là cùng một đạo diễn vậy.

Màn vũ chấm dứt. Ba mẹ con trở lại sân khấu chào khán giả trong tiếng vỗ tay vang dội. Không hiểu vô tình hay vì đã để ý tôi là khán giả nồng nhiệt vỗ tay hăng say nhứt trong đám đông phía dưới, người mẹ quay về phía tôi cười duyên dáng gật đầu chào như để cám ơn làm tim tôi muốn nhảy ra ngoài. Suýt nữa tôi đã cầm lòng không đậu tiến lên hỏi “Có phải cô là Lệ Trâm?”

Trên đường về nhà, ngồi trên xe vợ hỏi
- Màn trình diễn múa nón dễ thương quá hả anh?
Ây dza, không biết hồi nãy tôi có quan sát “ca sĩ” kỹ quá, quên mất vợ lúc đó cũng đang ở bên cạnh.
- Hay thiệt. Hai con bé dễ thương ghê.
Tôi ậm ừ cho qua, và cố ý đánh lạc hướng.
Nhưng vợ đâu có buông dễ dàng
- Nhất là mẹ nó đẹp và hát hay quá hả anh?
Tôi đã bắt đầu cảnh giác, nên đỡ chưởng này liền tức thì
- Hát hay thì đúng rồi chứ đẹp thì… OK thôi, gì mà “quá” lận.
Nàng tỉnh bơ bồi tiếp
- Hồi nãy anh ra ngoài, em có hỏi được số phone của cổ nè.
Tôi rúng động, buột miệng
- Chi dzậy? Anh đâu có quen với cổ đâu?
Nàng trừng mắt
- Mắc mớ gì anh?
Tôi cố cười hì hì dã lã
- Nói vậy mà, nhưng em hỏi số phone của cổ làm gì?
- Tính làm quen. Lễ Phật Đản sắp tới trường em có văn nghệ. Nhờ ba mẹ con tới dạy mấy đứa học trò em múa nón giống hồi nãy, và nhờ cô ấy hát luôn.
À té ra vợ tôi méo mó nghề nghiệp.
Chuyện là từ ba năm nay mỗi tuần ngày Chủ Nhật nàng tới chùa dạy việt ngữ. Năm nào cũng vậy, mỗi dịp lễ Phật Đản chùa làm lễ lớn, và đều có phần văn nghệ do các cô giáo cùng học trò Việt ngữ phụ trách. Vợ tôi gặp nhân tài như vậy làm sao bỏ qua cho được.
Tôi vừa nhẹ thở chút, mới quay đi thì nàng xoè bàn tay có mảnh giấy nhỏ nói

-Tên và số phone của cổ nè.

Tôi lại nghe tim đập thình thịch trở lại, đang lái xe mà cũng run run ráng liếc sang miếng giấy.
Ô la la Ô la la !
...

Đố bạn biết người đó có phải là Lệ Trâm không nè?./.

ThaiNC
Subject: Vĩnh biệt tài tử Vũ Xuân Thông của ‘Người tình không chân dung’
To: thuy <k768kq@googlegroups.com>

Vĩnh biệt tài tử Vũ Xuân Thông của ‘Người tình không chân dung’


Tài tử Vũ Xuân Thông trong phim “Người tình không chân dung” từ trần sáng 12 Tháng Ba, 2025 tại Hoa Kỳ.

Vũ Xuân Thông là bà con bên vợ của nhạc sĩ Hoàng Nhạc Đô. Ông là trung tá Liên Đoàn 81 Biệt Cách Nhảy Dù, một trong những nhân vật kiên cường và tài ba của quân đội Việt Nam Cộng Hòa. Ông được biết đến không chỉ với tư cách là một chiến sĩ của Liên Đoàn 81 Biệt Cách Nhảy Dù dũng cảm, mà còn là một tài tử nổi danh được nhiều người mến mộ.

Vũ Xuân Thông tốt nghiệp Khóa 17 Trường Võ Bị Quốc Gia Việt Nam, nơi đào tạo những sĩ quan tài giỏi, có kiến thức chuyên môn vững vàng và phẩm chất đạo đức cao. Sau khi ra trường, ông gia nhập quân đội và nhanh chóng khẳng định được tài năng và bản lĩnh trên chiến trường. Đặc biệt, với sự tham gia vào Liên Đoàn 81 Biệt Cách Nhảy Dù, ông đã góp phần làm nên những chiến công vang dội trong nhiều trận chiến cam go như An Lộc, Cổ Thành, Ashau, A Lưới, Phước Long, Tam Biên …

Liên Đoàn 81 Biệt Cách Nhảy Dù, đơn vị tổng trừ bị thiện chiến của Quân Lực VNCH (tiền thân là Lực Lượng Đặc Biệt), luôn là lực lượng đặc biệt được tin cậy trong những nhiệm vụ quan trọng của tổng thống và Bộ Tổng Tham Mưu. Trung Tá Vũ Xuân Thông đã dẫn dắt các chiến sĩ, luôn thể hiện sự quả cảm và kiên trì không khuất phục trước kẻ thù. Sự dũng cảm và tinh thần hy sinh vì Tổ Quốc của ông đã truyền cảm hứng cho nhiều thế hệ lính trong quân đội.

Ngoài tài năng quân sự, Vũ Xuân Thông cũng là một người thầy, người lãnh đạo có trách nhiệm trong việc truyền đạt kiến thức và kinh nghiệm cho các thế hệ kế cận. Sự nghiệp của ông góp phần vào sự nghiệp phát triển và chiến đấu của Quân lực Việt Nam Cộng Hòa trong suốt những năm tháng đầy gian khó.

Vũ Xuân Thông từng chia sẻ: “Tôi là một người lính sống sót sau 15 năm khói lửa, 13 năm tù đày trong các trại tù khổ sai của CSVN từ Bắc chí Nam.”

Sáng ngày 12 tháng 3 năm 2025, Trung Tá Vũ Xuân Thông từ trần tại Hoa Kỳ, để lại niềm tiếc thương vô hạn cho gia đình, đồng đội và tất cả những người đã từng biết đến ông. Sự ra đi của ông là một mất mát lớn đối với cộng đồng người Việt, đặc biệt là với những ai đã chứng kiến sự nghiệp oanh liệt của ông trong quân ngũ.

Trung Tá Vũ Xuân Thông, lúc đó ông mang cấp bậc đại úy, là người đã bàn giao chức vụ toán trưởng toán 3 Thám sát/DELTA, về làm trưởng ban 3 của Trung tâm/huấn luyện hành quân/DELTA. (Hình: Facebook “Dâu Nguyễn” – chiến hữu của Trung Tá Vũ Xuân Thông ở Liên Đoàn 81 Biệt Cách Nhảy Dù.)

Nói tới Vũ Xuân Thông không thể không nói tới “Người Tình Không Chân Dung.” Đây là bộ phim điện ảnh miền Nam năm 1971 của đạo diễn Hoàng Vĩnh Lộc, với sự tham gia diễn xuất của diễn viên Kiều Chinh. Bộ phim ca ngợi hình ảnh người lính của Quân Lực VNCH.

Nội dung phim nói về Mỹ Lan, một phát thanh viên của chương trình “Tâm tình chiến sĩ” trên đài phát thanh, đến gặp một đại tá quân đội VNCH xin được vào chiến trường để tìm người yêu. Sau sự từ chối ban đầu, cuối cùng vị đại tá cũng đồng ý cho Mỹ Lan vào chiến trường. Một đại úy tên Thịnh đưa cô đi…

Vào chiến trường, Mỹ Lan đã được chứng kiến đời sống của những người lính khi ấy. Dù đã đi nhiều nơi, nhưng vì không có nhiều thông tin về người yêu, nên cô vẫn không tìm thấy. Sau một thời gian, cô nhận được tin người lính cô tìm đang bị thương… Người Tình Không Chân Dung là một cuốn phim rất thật, rất người, rất đời khi nói về thân phận, về suy nghĩ, về cuộc sống trong ranh giới mỏng manh giữa sự sống và cái chết của những người lính trẻ.

Khi thực hiện bộ phim này, chi tiết, diễn viên, bối cảnh, đối thoại… thay đổi, và được viết thêm từng ngày. Kinh phí cũng rất thấp, nhưng phim được sự bảo trợ của Quân Lực VNCH nên đã có sự góp mặt của các tài tử nổi danh cùng thiết bị quân sự tối cao và đặc biệt là sự xuất hiện của đại biểu toàn thể các binh chủng VNCH như Hải Quân, Lục Quân, Không Quân trong phim… “Người tình không chân dung” đạt giải chủ đề phim xuất sắc nhất và Kiều Chinh là nữ tài tử chính khả ái nhất tại đại hội điện ảnh Á Châu lần thứ 17 tại Đài Bắc ngày 9 Tháng Sáu, 1971.

“Người tình không chân dung” không chỉ vì nội dung sâu sắc mà còn vì diễn xuất ấn tượng của các diễn viên, trong đó có Trung Tá Vũ Xuân Thông. Bộ phim này thành công rực rỡ và trở thành một tác phẩm kinh điển của điện ảnh Việt Nam, mang đến nhiều cảm xúc sâu lắng và những thông điệp nhân văn, đáng ghi nhận trong lịch sử phim ảnh Việt Nam.

Với vai diễn trong “Người tình không chân dung,” Trung Tá Vũ Xuân Thông khẳng định tài năng của mình và đưa tên tuổi lên đỉnh cao mới. Diễn xuất của anh mang đến sự chân thực, sâu sắc, và nhiều cảm xúc, giúp người xem không chỉ cảm nhận được sự phức tạp trong nhân vật mà còn hiểu hơn về những điều thầm kín trong mỗi con người.

Tưởng nhớ Trung Tá Vũ Xuân Thông, người đã dành cả đời mình để phục vụ Tổ Quốc, chúng ta sẽ mãi khắc ghi những đóng góp to lớn của ông cho đất nước, cho quân đội VNCH, và cho thế hệ mai sau.

Tuesday, February 25, 2025

--Hãy thắp cho anh một ngọn đèn…

 

*** Sau cùng, suốt 40 năm tạp ghi, viết về cựu chiến binh, viết về thuyền nhân, viết về nước Mỹ, viết về Việt Nam Cộng Hòa, lần này tôi được yêu cầu viết về một mối tình. Nói cho chính xác, viết về chuyện tình của cô nữ quân nhân thuộc hàng thấp nhất của hạ sĩ quan.

Cô hạ sĩ nhứt của Quân lực Việt Nam Cộng Hòa tên Lý thị Thương Uyên hiện cư ngụ tại Oklahoma City với Area code 405, giữa cơn giông bão mùa Xuân năm 2010 đã kể lại chuyện đời lính của phụ nữ Việt Nam. Cuộc đời của chính cô. Cô phàn nàn rằng sao không thấy bác viết về chuyện hạ sĩ quan binh sĩ. Không viết về người lính nữ quân nhân thực sự sống chết tại các đơn vị. Sao bác không viết về chuyện của em…

      

Cô Uyên gửi thư cho Dân sinh Radio sau khi nghe loạt bài về Thủy Quân lục chiến và trận Quảng Trị. Phải chăng cô biết gì về Quảng Trị. Không. Cô gái suốt đời là học sinh và suốt đời đi lính chỉ quanh quẩn ở Hậu giang và miền Tây Nam Phần, chẳng biết gì về cao nguyên, duyên hải hay miền Trung Việt Nam.

Nhưng cô có liên hệ rất nhiều với người yêu Thủy Quân lục chiến, cô nghĩ rằng trận Quảng Trị là trận của người lính mũ xanh. Cô muốn gửi di vật của trung úy thủy quân lục chiến Bùi Năng Vũ về cho viện Bảo Tàng tại San Jose. Lá thư viết như sau:

-- Kính gửi bác Giao Chỉ.

Em tên thật là Lý thị Thương Uyên hiện ở Oklahoma, xin gửi một kỷ niệm nhỏ đến bác. Mong nó được lưu giữ. Đã 40 năm qua em giữ nó như báu vật. Qua bao nhiêu cuộc bể dâu nó vẫn ở bên mình. Không biết bao lần em đã tự hỏi nếu một mai chết đi thì nó sẽ ra sao? Có thể bảo con trai liệm chung trong quan tài cho mẹ. Khi sang thế giới bên kia em sẽ gặp Vũ để trả lại cho anh. Nhưng cuộc đời này làm sao biết được ngày mai. Vậy xin bác giữ lại và đặt vào chỗ nào đó cho em yên lòng.

-- Kỷ vật nhỏ bé gửi kèm theo chỉ là bài thơ do trung úy thủy quân lục chiến Bùi Năng Vũ tặng em cuối mùa thu 1970, lúc đó đơn vị gốc của anh Vũ ở căn cứ Sóng Thần, khu Rừng Cấm, thuộc Tiểu Đoàn Ó Biển. Vũ đã chết ở trại tập trung Đà Lạt năm 1978. Đây là số điện thoại của Uyên (405)…

Đính kèm là bài thơ của anh sĩ quan thủy quân lục chiến viết chữ rất đẹp, trên những tờ giấy màu xám mỏng bỏ trong 1 bao thơ đơn sơ cũ kỹ. Góc bao thơ đề:

Vũ, thủy quân lục chiến. Gửi cho Thương Uyên.

Phía dưới là hàng chữ: “Nhờ Chỉnh chuyển giùm tao. Cám ơn.

Bài thơ mở đầu như sau:

Lời hứa buổi hoang sơ tương ngộ.

Chỉ một lần xin nhớ đến trăm năm…

Đọc xong lá thư của cô Uyên, đọc xong bài thơ của anh Vũ, tôi nghĩ đến người lính trẻ đã chết trong ngục tù. Nghĩ đến người nữ quân nhân còn sống ở miền giông bão Hoa Kỳ. Bèn quay số 405… hỏi thăm…

Câu chuyện tình được bắt đầu kể lại:

--- Uyên quê ở Tân Châu, Hồng Ngự thuộc miền quê Châu Đốc, chưa học hết trung học nhưng có tên thật đẹp như bút hiệu nên cuộc đời cũng gặp nhiều phiền phức. 16 tuổi lên Sài Gòn ở nhà cậu mợ. 18 tuổi ghi tên vào học lớp hạ sĩ quan nữ quân nhân. Năm 1970 ra trường nhưng vì thường cậy có chút nhan sắc lại ba gai nên không được mang cấp bậc trung sĩ. Cô chỉ tốt nghiệp hạ sĩ rồi được gửi đi Vũng Tàu học đánh máy ở trường Truyền Tin.

Lê Thị Thương Uyên ngồi hàng đầu mang kiếng đen.

--- Tại đây cô gặp thiếu úy Vũ, dân Bắc kỳ. Anh được thủy quân lục chiến đưa về học lớp sĩ quan truyền tin. Mối tình kéo dài suốt thời gian cả 2 người theo học tại Vũng Tàu. Cô Uyên hỏi bác Giao chỉ có biết đại tá Tạo chỉ huy trưởng trường truyền tin không. Có, bác Tạo trước đây ở San Jose, nhưng bác đã chết rồi. Cô khóa sinh khoe rằng em được bác Tạo cho chụp hình nữ quân nhân truyền tin đang học đánh máy để treo trên tường. Như vậy chắc cô lính trẻ có nhan sắc ăn ảnh đáng được chụp hình quảng bá cho binh chủng.

Cô kể tiếp rằng mối tình với Vũ là mối tình đầu đẹp đẽ nhứt. Khi trung úy đi hành quân Cam bốt, cô Uyên đến thăm hậu cứ trại Cấm, Sóng Thần đã được các bạn đồng nghiệp cho vào phòng truyền tin nói chuyện với người yêu qua siêu tần số hành quân.

Nhưng rồi những ngày vui qua mau. Tình đầu không phải là tình cuối.

Một hôm Uyên khám phá ra rằng Vũ thực ra đã có người yêu. Đó là cô Sương quê Mỹ Tho, nữ điều dưỡng ở quân y viện Vũng Tàu. Sương quen Vũ từ khi anh nằm tại bịnh viện này. Uyên là người đến sau nên cô quyết định chia tay mối tình đầu đầy nước mắt. Vũ ra vùng hỏa tuyến. Uyên đổi về quân đoàn III. Rồi sau cùng cô đổi về tiểu khu Kiến Hòa thuộc quân đoàn IV. Cô xin đi thật xa miền Đông, nhưng vẫn nhớ Vũ và giữ mãi bài thơ tỏ tình năm 1970.

Từ Hạ Lào trở về, Vũ lấy Sương, mối tình đầu của anh. Năm 1973 Uyên lấy thiếu úy Nhiều, một sĩ quan hải quân, phục vụ trên chiến hạm Trần Khánh Dư.

Từ đó Uyên yên phận làm vợ người lính biển. Khi mang bầu đứa con đầu tiên, anh chồng sĩ quan hải quân lênh đênh trên biển Đông đã dặn vợ đẻ con gái đặt tên Cam Tuyền, con trai đặt tên Hoàng Sa. Cam Tuyền cũng là tên một hòn đảo của Hoàng Sa. Và đứa con trai Hoàng Sa đã ra đời tại Mỹ Tho. Hai vợ chồng cùng khoác chiến y nhưng chiến tranh đã chia cắt gia đình thành nhiều mảnh. Chồng hải quân sống trên đại dương. Vợ trực gác tổng đài tại mặt trận sình lầy Kiến Hòa. Con trai Hoàng Sa gửi về cho bà nội nuôi ở Châu Đốc.

Cô Uyên tiếp tục hăng hái kể chuyện nhà binh.

Sau mối tình đầu dang dở, cô và chị Sương nay vợ của Vũ đã gặp nhau nối thành tình bạn gái. Cuộc đời nữ quân nhân, với cấp bậc hạ sĩ rồi vinh thăng hạ sĩ nhứt đã dành cho cô Uyên những kỷ niệm không bao giờ quên được. Cô đã từng là hoa hậu của các chiến binh độc thân trong đơn vị từ binh sĩ đến hạ sỹ quan. Vì mang cấp hạ sĩ, cô cai Uyên gần gũi với đa số lính tráng hơn là các sĩ quan.

Đêm hỏa châu làm việc dưới hầm truyền tin tiểu khu. Những anh lính ca vọng cổ tán tỉnh. Lời hò tình tứ qua máy truyền tin lẫn trong tiếng pháo kích. Hỏa châu sáng rực chân trời. Chưa bao giờ cô lại thấy nhớ đời lính như vậy.

Nhưng rồi tháng 4 - 1975 oan nghiệt chợt đến. Anh Vũ, Bắc Kỳ bỏ Sóng Thần từ biệt cô Sương đi trình diện vào tù trên Đà Lạt. Anh Nhiều, Nam kỳ bỏ vợ con ở Châu Đốc đi tù trong Đồng Tháp. Bộ binh cũng vào tù, Hải quân cũng vào tù. Cô lính trẻ có tên như tài tử nhưng chỉ mang cấp bậc hạ sĩ nhứt nên không phải đi tù. Dù vậy cô vẫn nhớ thương quân đội Cộng Hòa. Một lần chị Sương ghé Mỹ Tho gặp Uyên báo tin anh Vũ đau nặng trong trại tù. Chị em cùng đi tìm mua thuốc tiếp tế. Mấy tháng sau, Sương ghé lại với ngón tay đeo 2 chiếc nhẫn cưới. Cô vừa đi chôn chồng sau khi nhận xác từ trại tập trung. Anh lính trẻ Bắc Kỳ chết đi để lại cho những cô gái miền Tây di vật cuối cùng. Cô Sương còn cặp nhẫn. Cô Uyên có lá thư tình. Anh Vũ chết rồi. Cô Sương trợ tá quân y không bao giờ lên Đà lạt nữa. Cô Uyên truyền tin còn đi thăm nuôi chồng 3 lần ở Đồng Tháp. Rồi anh Nhiều trở về. Thêm 1 đứa con trai ra đời, anh cựu sĩ quan hải quân tuy ra tù “cải tạo” nhưng vẫn còn nhớ mãi biển Đông nên đặt tên con trai thứ hai là Trường Sa.

Năm 1992 gia đình anh Nhiều và cô Uyên đem cả Hoàng Sa và Trường Sa qua Hoa Kỳ theo diện HO 9. Hai vợ chồng cùng đi làm và nuôi con ăn học.

Nhưng sao cuộc sống hòa bình ở Hoa Kỳ không giống như thời kỳ chiến tranh ở Việt Nam. Vợ chồng không còn hòa thuận nên chỉ ở được với nhau thêm 4 năm tại Mỹ rồi chia tay. Lần lượt những đứa con trai trưởng thành đi theo bố về Texas làm ăn. Anh Nhiều có vợ mới. Cô Uyên còn lại ở Oklahoma một mình.

Cháu Hoàng Sa lập gia đình, có 2 đứa con nhưng rồi vợ chồng nó cũng chia tay. Lúc còn ở với nhau, vợ chồng con trai đưa cháu về thăm bà nội. Đó là những giây phút hạnh phúc nhất của cô hạ sĩ nhứt Thương Uyên. Nhưng bây giờ chúng nó bỏ nhau. Vợ Hoàng Sa đưa con về bà ngoại. Cha con nó còn ít gặp nhau. Chẳng ai còn ngó ngàng gì đến bà nội trẻ cô đơn nhớ đám cháu quay quắt đêm ngày. Năm nay cô mới 60 tuổi. Còn lâu mới lãnh tiền già. Cô cựu chiến binh Việt Nam Cộng Hòa vẫn đi làm tự nuôi thân. Cuối năm 2009 cô bị té trong hãng nên phải nằm nhà, lãnh tiền thương tật vì tai nạn lao động. Suốt ngày chỉ quanh quẩn trong nhà. Mùa Đông 2009 mưa bão triền miên chẳng ra khỏi nhà. Trải qua cái TẾT cô đơn, cô Uyên nghe đài Radio nói về Thủy quân lục chiến đánh trận Quảng Trị 38 năm về trước. Cô bèn đi tìm lá thư tình của Trung úy Vũ, cô nghĩ đến ngày mai rồi mình cũng qua đời trong quạnh hiu giữa mùa tuyết phủ nơi xứ lạ quê người.

Những đứa cháu Hoàng Sa và Trường Sa thân yêu của cô cũng đang bận rộn bươn trải với cuộc đời mới. Chỉ còn lại một mình, chợt nhớ về mối tình ở trường truyền tin, những vần thơ rất lãng mạn và ngây thơ của người lính trẻ Bắc kỳ. Cô hỏi bác Giao Chỉ rằng nếu bây giờ, đã gần 40 năm rồi, cô vẫn còn thấy nhớ thương mối tình đầu thì có phải tội lỗi không?

Không, cô cựu chiến binh Việt Nam Cộng Hòa của tôi, cô hạ sĩ quan truyền tin của tiểu khu Kiến Hòa, nàng cai sếp của tiểu đoàn truyền tin diện địa quân đoàn IV, cô không làm điều gì sai quấy khi ngồi than khóc cho chuyện tình gần 40 năm về trước. Anh chàng trung úy Bùi Năng Vũ rất xứng đáng để cô gái Tân Châu ngồi khóc ở Oklahoma, nhớ về những ngày hai đứa ngồi bên hàng dừa ở bãi sau Vũng Tàu. Anh thấy hình em treo trên tường ở phòng học đánh máy trong trường truyền tin. Trung úy thủy quân lục chiến Bắc Kỳ tạm quên cô Sương y tá bên quân y viện để gửi thư tán tỉnh cô khóa sinh truyền tin xinh đẹp. Chàng ký tên bút hiệu Châu Nguyên năm 1970 gửi bài thơ cho Lý thị Thương Uyên.


Lời hứa buổi hoang sơ tương ngộ.

Chỉ một lần xin nhớ đến trăm năm.

Đó là đoạn mở đầu. Và đây là những trích đoạn tiếp theo:

Bụi đường và tháng ngày còn đó.

Gửi cho Uyên làm kỷ niệm chia ly

Mai anh đi, nghe thời gian rũ cánh

Kiếp phong trần cháy đỏ trên tay

Đắng cay cho trọn tháng ngày

Cung thương một gánh, tình sầu chưa nguôi…

…………..

Đá trong ly, đá tan thành rượu

Rượu lên men, rượu ngọt lịm môi…

……………

Có một ngàn vì sao

Nằm trong đáy mắt

Như một ngàn hỏa châu thắp sáng

Như một ngàn đóm thuốc trong đêm…

…………….

Em ơi! Thương Uyên! Anh là người lính

Mà số trời đã định, cho một cuộc sống

Với quá khứ là tủi nhục,

Hiện tại là đắng cay

Và tương lai chỉ là nấm mồ không tên nơi chiến địa…

Châu Nguyên, cuối thu 1970.

Bút tích TQLC Bùi Năng Vũ

Với lá thư tình não nuột như vậy, anh trung úy thủy quân lục chiến đã chiếm được trái tim cô gái Tân Châu. Và như chúng ta đã nghe cô hạ sĩ truyền tin kể lại, khi khám phá ra anh trung úy Bắc Kỳ bắt cá hai tay, cô đã bỏ đi để buộc anh phải trở lại với mối tình đầu. Để anh lấy chị Sương, người con gái Mỹ Tho.

Cô Uyên nói rằng, thưa với bác, em nhường Vũ cho chị Sương, nhưng em hỏi bác vì bác cũng là Bắc Kỳ, thơ này có phải thực lòng của anh Vũ không. Có phải thơ của Vũ làm không? Bác trả lời rằng, thơ này nhiều phần chính Vũ đã làm. Bác chưa từng đọc được lời thơ này ở đâu cả. Rất chơn thành tuy cũng có phần cường điệu. Người lính trên khắp thế giới đều vẫn thường đưa cái chết ra để dọa dẫm người tình và dọa dẫm cả chính mình. Ngày xưa, ở tuổi 20, mới vào quân đội, Vũ cũng là hình ảnh của những anh Bắc Kỳ như bác… Anh nào cũng thơ thẩn bước vào đời. Thơ không làm được thì chép thơ thiên hạ tán đào. Bây giờ nhớ lại, ngượng chín cả người.

Quý vị đã nghe tôi kể chuyện của cô Uyên với nội dung không phải là một bi kịch ai oán não nùng. Không hề có những tình tiết éo le rắc rối. Nhưng mối tình đầu đã làm cô tưởng nhớ về những năm còn trong quân đội. Tuy bom đạn triền miên nhưng sao lại quyến rũ như vậy. Dù cô chỉ là 1 người lính đàn bà. 18 tuổi nhập ngũ, 25 tuổi tan hàng, với 7 năm quân vụ. Bây giờ đã 35 năm sau cô vẫn còn nhớ mãi về đời lính.

Bác có nhận giữ hộ lá thư của anh Vũ không. Cô gái Tân Châu hỏi tôi như vậy. Trả lời rằng, bác sẽ lưu giữ trong Museum câu chuyện tình của anh chị. Xin gửi kèm cho bác vài tấm hình kỷ niệm. Báu vật quý giá của cô sẽ là di vật của Việt Nam Cộng Hòa. Ở đây không phải chỉ toàn là những trận đánh oai hùng. Phải có cả những câu chuyện tình hết sức đơn giản như mối tình của cô Uyên với anh Vũ, chuyện vợ chồng của anh Vũ với chị Sương. Chuyện chia tay của cô Uyên với anh Nhiều. Những đứa con mang tên Hoàng Sa và Trường Sa. Và sau cùng là chuyện cô gái cựu chiến binh, cô cai sếp Việt Nam Cộng Hòa giữa trời mưa bão mùa đông Oklahoma ngồi khóc cho mối tình 40 năm về trước.

Thưa bác, bây giờ em phải làm gì, cô Uyên hỏi tôi lần nữa.

Tôi trả lời rằng: Trung úy Vũ là người yêu đầu tiên của cô năm 1970 và bây giờ sẽ là người yêu cuối cùng vào năm 2010. Trong đoạn cuối của bài thơ, Vũ đã viết rằng tương lai của anh chỉ là nấm mồ không tên nơi chiến địa.

 

Vậy cô Uyên hãy thắp cho anh Vũ một ngọn đèn.

Ngọn đèn tưởng niệm…

Hãy thắp cho anh một ngọn đèn…

Hãy thắp cho em một ngọn đèn…

Hãy thắp cho nhau một ngọn đèn…*

*(thơ Nguyễn Đình Toàn)

Hãy Thắp Cho Nhau Một Ngọn Đèn
Nhạc và lời : Nguyễn Đình Toàn
Khánh Ly trình bầy
I.
Hãy thắp cho anh một ngọn đèn
Dù mịt mùng xa xăm,
Một ngọn đèn trong đêm mờ ám.
Hãy thắp cho anh một ngọn đèn
Dù chẳng còn hơi ấm,
Cho lạnh lùng thấm qua lòng anh.

Hãy thắp cho anh một ngọn đèn
Một ngọn đèn trăm năm,
Rồi thả đèn trôi trên dòng sông.

Như tháng giêng trong đêm nguyệt rằm
Người thả đèn trên sóng,
Cầu nguyện cho những ai trầm luân.

Đêm quê hương
Đêm treo trên một cành ngang,
Chôn nhau xong làm dấu nhớ chỗ ai nằm.

Cơn mưa giông
Đêm qua đông trời lạnh lắm,
Gió khắp bốn bể cây rừng.
Núi run hình bóng
Mai rạng đông
Đến lượt ai đem chôn?

Hãy thắp cho anh một ngọn đèn
Dù tình đời mong manh,
Lòng chẳng còn trong mong gì nữa.

Hãy thắp cho anh một ngọn đèn
Tình còn là tình nhắn,
Chẳng còn đèn sẽ soi ngày không.

Hãy thắp cho anh một ngọn đèn
Để một mình trong đêm,
Anh tưởng nhìn ra em còn hơn.

Hãy thắp cho anh một ngọn đèn
Một ngọn đèn tai biến,
Một ngọn đèn tóc tang dửng dưng.

II.
Cố thắp cho em một ngọn đèn
Bằng lửa sầu tim anh,
Một ngọn đèn lênh đênh ngày tháng.

Cố thắp cho em một ngọn đèn
Dù mệt nhoài trông ngóng,
Để nhủ lòng gắn nuôi niềm tin.

Cố thắp cho em một ngọn đèn
Một ngọn đèn đau thương,
Đã nhạt nhòa hơn hơi tình duyên.

Cố thắp cho em một ngọn đèn
Bằng nhọc nhằn cay đắng,
Bằng hình hài rã trong trại giam.

Ôi đêm đen
Đêm mang trăm niềm ai oán
Đêm chôn ta từng canh vắng
Đêm âm thầm.
Đêm thê lương
Đêm không mong trời sẽ sáng
Đêm nghe xương rời rã buồn.
Ngón tay bẻ đôi
Như ngày xanh
Gẫy từ em qua anh.

Cố thắp cho em một ngọn đèn
Dù lửa tàn trong anh,
Không còn đủ khêu thêm đèn sáng.

Cố thắp cho em một ngọn đèn
Để dù trong tăm tối,
Có mộng còn biết nơi tìm sang

Cố thắp cho em một ngọn đèn
Rồi thả hồn bay lên,
Nơi hẹn hò không tên gặp em.

Cố thắp cho em một ngọn đèn
Để dù trong xa vắng,
Em còn được cháy trong lòng anh.

III.
Cố thắp cho nhau một ngọn đèn
Để dù trong tăm tối,
Ta còn được cháy trong lòng nhau.

Monday, February 24, 2025

Đại Tá Nguyễn Văn Ưng Chỉ Huy Trưởng Trường Thiếu Sinh Quân VNCH (1918-2025) Hưởng Đại Thọ 107 tuổi


 




- Sinh tháng 1 năm 1918 tại Thu Dầu Một

- Nhập ngũ ngày 31-3-1951

- Xuất thân trường sĩ quan Võ Bị Địa Phương Nam Việt

- Chỉ Huy Trưởng Thiếu Sinh Quân


Bộ Tổng-tham mưu tìm ra ngay Trung-tá Nguyễn Văn Ưng, cựu Thiếu-sinh-quân, đủ khả năng chỉnh đốn lại những lôi thôi của Nguyễn Văn Kiên gây ra. Trung-tá Ưng là một sĩ quan năng động, yêu trẻ, yêu đàn em. Ông thừa năng lực để chỉ huy trường Thiếu-sinh-quân. Về trường trong vòng một tháng, ông đã tạo cho trường có một không khí đẹp: Trên, dưới, giáo sư, cán bộ sống hòa hoãn vơí nhau. Ông đưa tất cả các sĩ quan cựu Thiếu-sinh-quân vào chức vụ lãnh đạo. Đối xử tử tế với các sĩ quan nguyên là giáo sư động viên, chăm lo cuộc sống cho Thiếu-sinh-quân từng ly, từng tý. Cho nên thời gian ông ở trường là thời gian mà Thiếu-sinh-quân sống thoải mái nhất. Kỷ luật nghiêm minh nhất, giáo dục tốt đẹp nhất. Thời gian trôi chảy êm đềm. Sau 4 năm, tháng 6 năm 1971, ông được thăng Đại-tá, đi lĩnh nhiệm vụ trọng yếu khác. Ngày ông rời trường, là một ngày buồn vô hạn cho các cựu Thiếu-sinh-quân, cho các Thiếu-sinh-quân. Đến đến nay, gần 30 năm trôi qua, mà hình bóng ông chưa xóa nhòa trong các Thiếu-sinh-quân hồi đó. Các cựu Thiếu-sinh-quân ra hải ngoại, mỗi năm tổ chức đại hội một lần, ban tổ chức đều mời Đại-tá Ưng tới dự.

Trần Đại Sỹ

Video Đại Tá Nguyễn Văn Ưng Video 2  


Buổi mừng thọ Cựu Đại Tá Nguyễn Văn Ưng 102 tuổi , nguyên Chỉ Huy Trưởng Trường Thiếu Sinh Quân QL/VNCH

Monday, 13/01/2020 - 07:20:13

Niên trưởng Nguyễn Văn Ưng, nguyên Đại Tá Chỉ Huy Trưởng Trường Thiếu Sinh Quân Vũng Tàu, năm nay cụ vừa tròn 102 tuổi.

Đại tá Nguyễn Văn Ưng, đứng giữa, đang chuẩn bị cắt chiếc bánh sinh nhật 102 tuổi. (Thanh Phong/ Viễn Đông)

 Bài THANH PHONG

WESTMINSTER - Niên trưởng Nguyễn Văn Ưng, nguyên Đại Tá Chỉ Huy Trưởng Trường Thiếu Sinh Quân Vũng Tàu, năm nay cụ vừa tròn 102 tuổi. Để mừng thọ cụ, công ty 24/7 CARE at Home là “Công Ty Có Dịch Vụ Chăm Sóc Tại Gia Chất Lượng Cao Nhất” đã đứng ra tổ chức buổi mừng thọ cụ với sự hợp tác của Hội Thiếu Sinh Quân Nam California và gia đình niên trưởng Nguyễn Văn Ưng. Buổi tổ chức mừng thọ được tổ chức tại địa chỉ 9800 Bolsa Ave, Westminster vào lúc 11 giờ trưa thứ Bảy, 11 tháng 1, 2020.

Trước khi niên trưởng Nguyễn Văn Ưng xuất hiện, Viễn Đông được ông Nguyễn Hiệp, con thứ sáu của cụ Ưng cho biết đôi nét về thân phụ của mình, “Ba tôi xuất thân từ Thiếu Sinh Quân, sau làm Chỉ Huy Trưởng Trường Thiếu Sinh Quân tại Vũng Tàu khoảng năm 1965 đến 1973. Tôi cũng kế thừa là Thiếu Sinh Quân từ khoảng năm 1968- 1972. Ba tôi lúc còn nhỏ ham thích thể thao, ông là cầu thủ đá banh, sau chơi tennis. Năm 78 sau thời gian bị tù cộng sản, ông cụ vượt biên và đến định cư tại Hoa Kỳ. Ba tôi có 10 người con, hai anh em ở Đức, còn lại một số ở Hoa Kỳ. Với tuổi 102 nhưng ba tôi vẫn ăn uống, đi đứng bình thường, và cụ thích cái gì cụ làm cái đó, có lúc cụ rất minh mẫn, nhớ rất kỹ nhưng có lúc không nhớ gì hết.”

Phái đoàn của công ty 24/7 đến tổ chức mừng đại thọ bác Nguyễn Văn Ưng 102 tuổi, một vị cao niên do 24/7 chăm sóc. (Thanh Phong/Viễn Đông)

 Viễn Đông cũng được cô Emily Nguyễn, là Director of Patient Care Services cho biết, “Công ty 24/7 chúng tôi săn sóc các bác lớn tuổi tại nhà, công ty chúng tôi gửi bác sĩ, y tá hay chuyên viên vật lý trị liệu và những gì bác cần chúng tôi sẽ đem đến phục vụ các bác; mỗi tuần nhân viên chúng tôi thay phiên nhau đến nhà săn sóc bác, tôi cũng có dịp đến thăm bác vài ba lần còn y tá và vật lý trị liệu thì đến thăm bác mỗi tuần. Bản thân tôi có dịp tiếp xúc với bác, thấy bác rất vui tính, yêu đời vì được các người con bác tuy đã lớn tuổi nhưng hàng ngày đến thăm nom bác. Với tuổi đời 102 mà bác còn khỏe và minh mẫn là điều vô cùng hạnh phúc cho con cháu.”


Ngoài cô Emily Nguyễn,RN,BSV, công ty 24/7 còn có ông Vince Tiến là Director of Business Development, cô Lợi Phạm (Patient Care Coordinator) và bác sĩ Trần Vũ cũng có mặt  trong buổi tổ chức này.
Đại Tá Nguyễn Văn Ưng xuất hiện trong bộ quân phục chỉnh tề, hai vai mang ba bông mai bạc và một gạch ngang sáng chói, trên ngực áo có huy chương; đầu cụ đội mũ beret màu đỏ; đó là bộ quân phục của sĩ quan Thiếu Sinh Quân QL/VNCH. Tất cả các anh em cựu Thiếu Sinh Quân từng học hay phục vụ tại Trường Thiếu Sinh Quân hiện diện đều vui mừng chạy lại giơ tay chào cấp chỉ huy của mình, và xúm nhau hỏi thăm. Ai cũng hỏi cụ, “Niên trưởng nhớ tên em không?” Cụ trả lời có người đúng, có người sai nhưng đa số cụ đều nhớ tên.
Theo chương trình tổ chức, trước hết có nghi thức chào quốc kỳ và phút mặc niệm. Sau đó, một vị trong ban tổ chức đọc tiểu sử của cựu Đại Tá Nguyễn Văn Ưng. Sau phần tuyên đọc tiểu sử, vị đại diện cho biết, buổi tổ chức hôm nay là do công ty chăm sóc người cao niên có tên là 24/7 CARE at Home có nghĩa là chăm sóc 14 giờ một ngày – 7 ngày một tuần, và ông mời bác sĩ Vũ Trần, đại diện công ty 24/7 có đôi lời.

Các cựu Thiếu Sinh Quân với cựu Chỉ Huy Trưởng của mình. (Thanh Phong/Viễn Đông)

 Bác sĩ Vũ Trần còn rất trẻ, đã học và làm việc ở tiểu bang Ohio 10 năm, ở đó ít có người Việt nên ông không nói tiếng Việt giỏi, và mới về phục vụ tại 24/7 được ba năm. Ông cám ơn công ty 24/7 đã tạo cơ hội cho ông đến đây, cám ơn ban tổ chức cho ông được dịp trình bày cảm nghĩ của mình, lúc nào ông cũng muốn được phục vụ cộng đồng Việt Nam, ông đã đến thăm cụ Nguyễn Văn Ưng, và đã gửi y tá, chuyên viên vật lý trị liệu đến nhà săn sóc cụ, thấy cụ còn khỏe mạnh, ăn uống, đi đứng tương đối còn tốt nên công ty 24/7 rất vui mừng, và xin chúc cụ sống thêm một thời gian nữa bên con cháu.

Bác sĩ Vũ Trần cũng chúc mọi người năm mới an khang hạnh phúc. Ban Tổ Chức cũng mời ông Vince Tiến thuộc công ty 24/7 phát biểu. Ông cho biết, “Công ty 24/7 không muốn các cụ vô bệnh viện nhiều nên đã đến tận nhà chăm sóc các cụ, và các cụ đều hài lòng với sự chăm sóc chu đáo của 24/7, đó là điều chúng cháu rất vui, và xin cám ơn gia đình bác Nguyễn Văn Ưng cũng như anh em Thiếu Sinh Quân.”
Trong dịp này, Công ty 24/7 có đặt làm một tấm chăn, giống như một tấm thảm trang trí, trên có hình bán thân cựu Đại Tá Nguyễn Văn Ưng mặc quân phục đứng trước lá cờ vàng ba sọc đỏ đang phát phới tung bay. Gia đình cụ cũng như Hội Thiếu Sinh Quân rất cảm kích trước việc làm của công ty 24/7 Care at home. Một số chiến hữu Lực Lượng Đặc Biệt do chiến hữu Nguyễn Đức Tiến, Hội Trưởng dẫn đầu cũng đến tham dự, chúc mừng sinh nhật đại thọ của niên trưởng Đại tá Nguyễn Văn Ưng và xin đóng góp với Hội TSQ $300.
Ông Nguyễn Văn Vinh con trai thứ ba của cụ Ưng, đại diện gia đình nói lời “cám ơn công ty 24/7 đã tổ chức và tặng gia đình một vật kỷ niệm mà gia đình không ngờ được, và cám ơn quý anh Thiếu Sinh Quân, Lực Lượng Đặc Biệt, đại diện nhật báo Viễn Đông đã đến tham dự qúa đông, ngoài sức tưởng tượng của gia đình.”
Chiến hữu Phan Ngọc Lượng, nguyên là TSQ dưới thời niên trưởng Nguyễn Văn Ưng làm Chỉ Huy Trưởng, ông đã ca ngợi sự chăm lo chu đáo của một người Chỉ Huy đối với các đàn em khóa sinh. Không có một Chỉ Huy Trưởng nào thường xuyên xuống nhà ăn kiểm tra và có lần ông đã mắng người phụ trách, “Chúng mày cho chúng nó ăn như thế này à?”như niên trưởng Nguyễn Văn Ưng. Nhân dịp này, ông xin lỗi Đại Tá, khi ra trường, Đại Tá muốn giữ ông ở lại phục vụ nhưng ông đã không tuân lệnh, và nay mới có dịp xin lỗi niên trưởng của mình. Tất cả anh em Thiếu Sinh Quân cùng lên đồng ca nhạc phẩm “Thiếu Sinh Quân Hành Khúc.” Sau đó, ban tổ chức mời niên trưởng Nguyễn Văn Ưng phát biểu.

Chiến hữu Phan Ngọc Lượng, một cựu TSQ xin lỗi Đại Tá đã không ở lại trường phục vụ theo yêu cầu của Đại Tá. (Thanh Phong/Viễn Đông)

 Đại Tá Nguyễn Văn Ưng đứng lên cám ơn mọi người. Cụ nói, “Bây giờ tôi không biết nói gì hơn, xin chúc tất cả quý anh em một năm mới, tất cả gia đình, quý quyến được một năm vui vẻ, và nếu có làm ăn tôi cũng xin cầu nguyện cho anh em làm ăn được khá giả. Chúc mừng tất cả anh em một năm mới tràn đầy hạnh phúc. Cám ơn.”

Đến đây mọi người cùng vây quanh Đại Tá chứng kiến ông cắt chiếc bánh sinh nhật mừng đại thọ 102 năm  trong tiếng hát vang bài “Happy Birthday to You.”
24/7 At Home là công ty chăm sóc tại gia được đánh giá là “Dịch Vụ Chăm Sóc Tại Gia Chất Lượng Cao Nhất.”
Quý đồng hương có thân nhân cao niên không tự chăm sóc được, không muốn đưa các cụ vô nhà thương, vô viện dưỡng lão, xin liên lạc với Công Ty 24/7 sẽ được chăm sóc y tế rất chu đáo ngay tại nhà 24 giờ một ngày, 7 ngày một tuần.
Xin gọi ĐT: (714) 622-5334 hay điện thoại miễn phí: (800) 651-5371 hoặc đến tiếp xúc trực tiếp với các nhân viên công ty tại địa chỉ: 13800 Arizona St, Suite 200, Westminster, CA 92683.