Trại tù miền Bắc heo hút trong rừng,
Ga Sài Gòn như mọi ngày bình thường,
Có một hành khách thấy đời rất lạ.
Đã bao nhiêu năm không về cảnh cũ,
Phố phường xưa không còn chỗ cho anh,
Nào vì gió bụi đã xóa bước chân !
Nào vì thời gian vô tình chia cách !
Chuyến xe lửa đến Sài Gòn từ miền Bắc,
Đã đưa anh qua khắp nẻo quê hương,
Nơi ấy một thời là những chiến trường,
Anh và đồng đội đổ mồ hôi xương máu.
Tàu đưa anh qua những vùng lửa Khói,
Nơi xóm làng xưa dù đã đổi tên,
Nhưng người lính xưa không thể nào quên,
Nơi ấy một thời đóng quân gần gũi.
Hình ảnh quê hương lòng anh mừng tủi,
Như đứa con yêu lạc mẹ trở về,
Tàu đến Sài Gòn bước xuống sân ga,
Anh nghẹn ngào bên người thân yêu cũ.
Vợ mỉm cười sau nhiều năm nhỏ lệ,
Nắm tay chồng mà tưởng giấc mơ thôi,
Người thân đón anh nước mắt tuôn rơi,
Anh đã về. Người tù không kỳ hạn .
Anh đã về. Người tù không tuyên án,
Kẻ bại binh cũng là kẻ tội đồ,
Anh bây giờ trông gìa yếu hơn xưa,
Râu, tóc anh đã bạc màu trắng xóa.
Da ngăm đen, gương mặt buồn khắc khổ,
Manh áo nâu anh quen mặc trong tù,
Chẳng đủ ấm thân khi gío sang mùa,
Trong lán trại vách nứa tre trống trải.
Anh héo gầy những tháng ngày ăn đói,
Miếng khoai khô, miếng cơm hẩm chia phần,
Bàn tay anh cầm tay vợ rưng rưng,
Gặp lại nhau hai người cùng xơ xác.
Chào ga Sài Gòn, chào tàu Nam Bắc,
Chào lán trại tù rừng núi nơi xa,
Hôm nay người tù đã trở về nhà,
Dù thế nào còn chút tình vẫn đợi.
Nguyễn Thị Thanh Dương
(March 31, 2013)
No comments:
Post a Comment