lưỡi dao thù cắm xuống xác cha ông
vạch một biên cương nhuộm đỏ sông Hồng
mang xương trắng làm phù sa sông Hậu
ta vùng vẫy, lạc loài trong biển máu
lặn hụp giữa trời đất nổi phong ba
tuổi hai mươi ta mất hẵn quê nhà
lang bạt tứ phương, ngủ bờ ngủ bụi
thù ai đây? trong mười năm lầm lủi
trên gông cùm cứa nát thịt, rách da
hận ai đây? trên đất chết, tuổi già
trên dấu vết dần phai thời chinh chiến
ta là giống da vàng - thân cái kiến
cõng trên vai mối hận mất quê hương
dù rằng ta gõ gậy bước qua đường
xiềng xích vẫn từng giờ khua rổn rảng
ta ngó ta - ngó bầy đàn hoạn nạn
nước mắt chan cơm lê lết từng ngày
hai chữ Tự Do nuốt đắng nuốt cay
cũng một Con Người - sao thua sâu bọ?
ta hận ta sống một đời rác cỏ
như chết lâu rồi hồn phách chưa tan
xác trơ trơ phủ đầy bụi thời gian
đau điếng nhìn núi sông đang mai một
cuối đời - ta chẳng biết ta là ai
No comments:
Post a Comment